Chú À! Em Yêu Anh! Full

Chương 179: Khôn Ba Năm Dại Một Giờ!




Hứa Sơ Sơ quay lại nhìn người đàn ông đã tái xanh mặt từ lâu, lạnh lùng lên tiếng:
- Cô ta chỉ cần nghe tôi hù thôi đã bỏ ông chạy mất dạng, bây giờ...!tôi nên làm gì với ông đây? Thầy hiệu trưởng?
Người đàn ông run lẩy bẩy nhìn Hứa Sơ Sơ, đáp:
- Tôi không làm gì cả, không làm gì cả.

Hãy tha cho tôi!
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô cười lạnh lẽo, nói:
- Ông tổ chức bữa tiệc này là để các nhà sản xuất phim người lớn đến và "thưởng thức" chúng tôi sao? Ông xem chúng tôi là gì hả? Tên súc sinh!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ vung một tay lên muốn đánh người đàn ông trước mắt, thế nhưng, cánh tay cô đột nhiên mất lực, mềm nhũn bỏ xuống.

Thân thể Hứa Sơ Sơ loạng choạng, cánh tay còn lại cũng mềm oặt rũ xuống, thả luôn người đàn ông trong tay ra, đầu truyền tới cơn chóng mặt, cả người Hứa Sơ Sơ trong chốc lát ngồi bệt xuống đất, không còn chút sức lực nào...!

Thầy hiệu trưởng ban đầu thì kinh ngạc, nhưng ông ta ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, lên tiếng chế nhạo:
- Haha, cô tưởng mình thông minh lắm sao? Cũng chỉ là một con nhóc 20 tuổi đầu, còn dám đối chọi với tôi?
Hứa Sơ Sơ cố gắng tỉnh táo, cô giương mắt nhìn người đàn ông, cố gắng đứng dậy, thế nhưng...!cơ thể vẫn cứ bất động ngồi phía dưới.

Một suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu, khiến Hứa Sơ Sơ tức giận nói:
- Rượu tiệc? Các người bỏ thuốc vào cả rượu tiệc ư? Đúng là cặn bã!
Người đàn ông cười lớn, lên tiếng:
- Bây giờ không phải là lúc cô nên quan tâm tới mình hơn sao? Hứa tiểu thư?
Vừa nói, người đàn ông vừa bước tới gần chỗ Hứa Sơ Sơ, ánh mắt dâm tà nhìn cô, chính cô đã làm chạy mất đồ chơi của hắn rồi, hắn vẫn còn chưa thỏa mãn, bây giờ....!có thể lấy cô để làm tiếp, đúng chứ?
Hứa Sơ Sơ cảm thấy ghê tởm, cơn buồn nôn nhanh chóng ập đến, khiến cô tức giận gầm lên:
- Mau cút ra! Ông dám động vào tôi, ông sẽ trả giá đắt!!
Hứa Sơ Sơ cố gắng mở mắt, nhúc nhích thân thể trườn ra khỏi phòng, thế nhưng động tác này của cô vô tình lại làm người đàn ông trước mắt "hứng" lên, ông ta giờ phút này chẳng còn biết Hứa gia gì nữa, cũng không còn nhớ gì đến chuyện lúc trước, ông ta đang thèm khát cô gái gợi cảm mê người này.


Bỗng chốc, người đàn ông đè lên người Hứa Sơ Sơ, hai tay ông ta bắt tay của cô lại, không cho cô có thể phản kháng, nhìn khuôn mặt bị thuốc làm cho ửng đỏ cùng hơi thở nóng bóng đang phả vào mặt, người đàn ông mất kiểm soát , lên tiếng man rợ:
- Đúng là cực phẩm! Đúng là cực phẩm!!!
Hứa Sơ Sơ bị lời nói của ông ta làm cho hoảng sợ, cô lớn tiếng hét lên:
- Không! Thả tôi ra, thả tôi ra!
Ngày lúc này, từ trong sâu thẳm Hứa Sơ Sơ đang sợ hãi, cô không biết mình đã bị bỏ thuốc, bây giờ đã bị nó khống chế, cơ thể lại không thể chống cự được, hoàn toàn là thế bị động.

Chỉ cần tưởng tượng người đàn ông này đang ở trên người mình thôi, cô cũng đã cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn.

Lần đầu tiên Hứa Sơ Sơ cảm thấy mình ngu ngốc đến vậy, ngu đến mức không còn gì để nói.

Cô luôn tỏ ra khôn lỏi, khí thế trước mặt người khác, nhưng bây giờ...!lại hoàn toàn không thể làm được gì!
Nước mắt Hứa Sơ Sơ bỗng chốc trào ra, thâm tâm gào thét đến thốt thành tiếng:
- Thời Cảnh Thường!!!!!
Thời Cảnh Thường, anh đang ở đâu? Anh đang ở đâu? Làm ơn, cứu em!!!




DMCA.com Protection Status