Sắc mặt Trịnh Khánh Vân tái nhợt, cô ta nói
một cách yếu ớt: “Mẹ à, mẹ đừng có trách anh rể
như vậy. Bây giờ, xét cho cùng thì cũng vì anh rể
giúp con hả giận ở trường học, bằng không thì
sao anh ấy lại đắc tội nhà họ Tô được cơ chứ...
Hiện giờ, trong đầu Trịnh Khánh Vân đều là
cảnh tượng anh rể mình xuất hiện trước mặt cô
ta. Tuy cô ta vẫn luôn cảm thấy anh rể rất đẹp trai
nhưng bây giờ trong mắt cô ta, anh rể không khác
gì anh hùng cả.
Trịnh Tuyết Dương nhớ lại cảnh tượng mình
nhìn thấy trước khi rời đi, Bùi Nguyên Minh bị mấy
trăm người bao vây, cũng không biết anh có còn
sống thoát khỏi đó hay không. Tuy Lôi Tuấn
Quang nói Thế Tử Minh sẽ ra mặt giải quyết
chuyện này, thế nhưng trong lòng Trịnh Tuyết
Dương vẫn tràn đầy lo lắng như cũ.
“Khánh Vân, em nghỉ ngơi trước đi, chị phải
đến Tập đoàn Thiện Nhân một chuyến, chị muốn
đi cầu xin Thế Tử Minh cứu anh rể của em” Trịnh
Tuyết Dương đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kiên
cường.
Thanh Linh nghe vậy thì nổi điên: “Tuyết
Dương, đầu con có vấn đề rồi có phải hay không?
Mấy hôm trước con còn từ chối Thế Tử Minh, bây
giờ lại đi câu xin anh ta đến cứu chồng của con,
sao người ta có thể đồng ý được cơ chứ?”
“Thế nhưng...
“Không có nhưng nhị gì hết! Tóm lại, hôm nay
hai chị em tụi con không được đi đâu hết! Mẹ và
ba con sẽ nghĩ cách, đến lúc đó sẽ tìm một chỗ
chôn cất tốt cho cái thằng vô dụng kia” Thanh
Linh dứt lời thì tông cửa mà đi, thuận tay khóa trái
lại.
Trong phòng, trước mắt Trịnh Tuyết Dương
trở nên tối sầm, cô chợt hôn mê bất tỉnh. Trịnh
Khánh Vân thấy thế thì luống cuống: “Anh, anh rể
chính là Thế Tử Minh đấy!”
Đáng tiếc, lúc này Trịnh Tuyết Dương đã hoa
mắt choáng đầu, cô không hê nghe được những
lời mà Trịnh Khánh Vân nói.
Cùng lúc đó, ngoại ô vùng Dương Thành, nhà
họ Hồng.
Giờ phút này, bầu không khí trong nhà vô
cùng căng thẳng, đại sảnh nơi ở của Hồng Nhân
Tổ đầy ắp người, canh gác vô cùng cẩn mật.
Lúc này, ở đây ngoại trừ người đứng đầu Đà
Nẵng ra thì còn có gia chủ Tô Trường Cảnh. Hai
người này đều là nhân vật có tiếng tăm, có thể hô
mưa gọi gió tại Đà Nẵng.
Thế nhưng, giờ đây trong mắt hai người họ
đều mang vẻ lo lắng. Lúc này, Hồng Nhân Tổ thở
dài một hơi rồi nói: “Chuyện này e là có chút phiên
toái, nếu tôi đoán không sai thì người mà Đức
Thắng đã trêu chọc không phải người phát ngôn
mà chính là người đó rồi”
“Không thể tưởng tượng được, ba năm qua
người đó ít xuất hiện, rõ ràng vẫn đang âm thầm
trú ẩn tại một gia tộc nhỏ làm con rể, vậy mà
chúng ta đều đã xem thường anh ta rồi”
Sắc mặt Tô Trường Cảnh tối sâm xuống, nói:
“Nếu quả thật là người đó thì mọi chuyện đều đã
thông suốt”
“Vì sao Đồn cảnh sát Dương Thành bên kia
không có động tĩnh gì”
“Vì sao Ngô Kim Hổ lại dám thay anh ta ra tay"