Biệt thự ở ngoại thành.
Bùi Nguyên Minh chăm chú nhìn Tô Đức
Thắng đang nằm trong đống bùn đất, bấy giờ
toàn bộ tứ chi của anh ta đã bị cắt đứt hết, chỉ có
thể bò dưới đất.
Ngô Kim Hổ nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh
của Bùi Nguyên Minh, trước đây những kẻ đó
đánh Trịnh Khánh Vân bao nhiêu lần thì bây giờ
chúng phải nhận lại gấp mười lần chỗ đó, không
thừa không thiếu.
"Tổng giáo đầu, Hồng Nhân Tổ gọi điện thoại
video cho Tô Đức Thắng... Bây giờ Đường Nhân
Đồ đi tới, đưa điện thoại di động cho Bùi Nguyên
Minh.
Anh chỉ nói bằng giọng nhàn nhạt: "Không
phải gọi cho anh ta đâu, ông ta gọi cho tôi đấy,
nhận cuộc gọi đi"
Sau khi cuộc gọi video được kết nối thành
công thì ngay sau đó có hai ông cụ với dáng vẻ uy
nghiêm xuất hiện trên màn hình điện thoại. Một
người là Tô Trường Cảnh, gia chủ Cảnh còn người
kia cũng có thể coi là người quen của anh, chính
là Hồng Nhân Tổ, người đứng đầu thể giới hắc
bạch của Đà Nẵng.
Ánh mắt của Hồng Nhân Tổ dừng lại trên
người Bùi Nguyên Minh, đồng tử hơi co lại, một lát
sau ông ta mới cười cười rồi nói: "Hóa ra ông già
này không hề đoán sai, đúng là Thế Tử thật”
Trên mặt Bùi Nguyên Minh chỉ có vẻ hờ hững,
anh nói: "Hồng Nhân Tổ, nếu đã biết đối phương
là tôi thì chắc ông cũng biết một điều đó là tôi nói
được thì làm được”
Hồng Nhân Tổ cười nói: "Thế Tử, tôi với cậu
coi như cũng có một chút giao tình nên lần này
cậu cho lão già đây một chút thể diện mà thả đứa
con bất hiếu của tôi ra được không, coi như lão
già này nợ cậu một ân tình.
"Cũng được." Bùi Nguyên Minh vẫn đáp bằng
vẻ hờ hững.
Không kịp để Hồng Nhân Tổ nở nụ cười, Bùi
Nguyên Minh tiếp tục nói bằng vẻ lạnh lùng:
"Chắc tôi nên để thuộc hạ của ông trở vê báo cáo
tình hình và truyền lại tin tức một chút. Để bọn họ
nói rằng chỉ cần ông tới trước cổng nhà tôi, dập
đầu ba lần rồi lạy vợ tôi chín lạy, sau đó nói lời xin
lỗi thì chuyện này coi như giải quyết xong."
"Cậu...
Hồng Nhân Tổ tức giận đến mức run rẩy cả
người, ông ta thân là người đứng đầu thế giới hắc
bạch ở Đà Nẵng, ngay cả Hạ Trung Hưng là người