Bùi Nguyên Minh không thèm liếc mắt nhìn mẹ Tôn Minh Triết, loại đàn bà đanh đá như bà ta anh đã gặp nhiều rồi nên lười phản ứng lại.
“Là tôi. Cậu là ai, sao dám tùy tiện xông vào phòng họp của trường chúng tôi?”
Hiệu trưởng đứng lên, ông ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, gương mặt tỏ ra bất mãn.
“Việc đuổi học Trịnh Khánh Vân, ông đã điều tra mọi chuyện rõ ràng chưa?”
Bùi Nguyên Minh nói bằng giọng lạnh lùng.
“Đây là chuyện nội bộ của trường chúng tôi, có quan hệ gì với cậu sao?”
Hiệu trưởng mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. Một thằng nhóc trẻ tuổi không biết từ đâu chui ra lại dám tới đây chất vấn ông ta, đúng là nực cười.
“Tôi là người nhà của Trịnh Khánh Vân, mấy người muốn đuổi học em ấy, tất nhiên là có quan hệ với tôi rồi. Ai dám ở trước mặt tôi nói xấu em ấy, sẽ phải chết!”
Thần sắc Bùi Nguyên Minh trông cực kỳ lạnh lùng, từ khi nào mà một tên hiệu trưởng cũng dám tỏ ra ngạo mạn trước mặt anh chứ.
“Nhãi ranh!”
Lúc này, ba của Tôn Minh Triết cũng đứng lên, từ người ông ta toát ra mùi tanh nồng nặc của hải sản.
Ông ta khinh khỉnh nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Nếu cậu đã là người nhà của con nhóc đê hèn này, vậy tôi khuyên cậu ngay bây giờ, lập tức mang con bé đó cút đi, bởi vì cậu không đủ năng lực để xử lý chuyện này đâu! Bây giờ không biến, chờ tới lúc tôi gọi người ném cậu ra ngoài, tôi sợ cậu sẽ mất hết mặt mũi đấy.” Bùi Nguyên Minh quay đầu quét mắt nhìn ba của Tôn Minh Triết, hỏi: “Ông chính là người kiên quyết yêu cầu nhà trường đuổi học Khánh Vân?”
“Đúng vậy!”
Ba của Tôn Minh Triết cười lạnh: “Con nhóc đê hèn này mới bao nhiêu tuổi?
Thế mà dám câu dẫn con trai tôi, xúi nó về nhà ăn cắp mấy trăm triệu phí doanh nghiệp của tôi, sau đó mua đồ hàng hiệu tặng cho nó. Cậu đến đúng lúc lắm, tôi nói cho cậu hay, hôm nay nếu cậu không bồi thường cho nhà chúng tôi một tỷ bảy trăm triệu, vậy cậu đừng hòng rời khỏi đây!”
Bùi Nguyên Minh nhếch mép cười, đáp lại: “Là nhà các người không biết dạy con, liên quan gì tới Khánh Vân nhà tôi chứ?
Con của ông trộm tiền, làm chuyện làm chuyện ác, không có tính người, thì có quan hệ gì với chúng tôi?
Tôi nói cho ông hay, chuyện lần này, ông phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không tôi cam đoan với ông, tổn thất của ông không dừng ở con số một tỷ bảy trăm triệu đâu?”
Ba của Tôn Minh Triết bật cười thành tiếng: “Giải thích?
Tôi phải giải thích với cậu?
Tôi nói lại lần nữa, hôm nay, một là cậu ngoan ngoãn móc tiền ra bồi thường, nhận lỗi với tôi, sau đó cút đi! Hai là, tôi nói hiệu trưởng gọi cảnh sát tới bắt cậu, tới khi thanh tra cảnh sát đến rồi, cậu có hối hận cũng đã muộn!”
Bùi Nguyên Minh nhếch mép cười mỉa: “Có thể gọi cả thanh tra tới uy hiếp tôi, đúng là đáng sợ thật! Hơn nữa, chỉ là lời nói từ một phía, vậy mà trường học tin các người sái cổ, đuổi học Khánh Vân nhà chúng tôi, xem ra quan hệ giữa nhà các người và trường học không tệ nhỉ?
Chắc là biếu nhà trường không ít tiền rồi nhỉ?”
“Chậc chậc, không ngờ một người thoạt nhìn thì ngu ngốc như cậu cũng có chút thông minh đó nhỉ! Nếu cậu đã biết tôi và nhà trường có móc nối với nhau, còn không mau đền tiền đi?”
Nụ cười mỉa mai trên môi ba của Tôn Minh Triết không hề tắt, đây là sức mạnh của tiền bạc.
Ông ta vì để cho con trai Tôn Minh Triết đi học đã tốn không ít tiền tài trợ đấy. Dưới tình huống này, nhà trường chắc chắn sẽ đứng bên phía ông ta. Một thằng nhãi bụi đời không biết từ đâu ra mà dám đối đầu với những kẻ có tiền như ông ta hả?
Đây là muốn tìm đường chết, đúng không?
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó tầm mắt quét về phía hiệu trưởng, ung dung nói: “Tôi cho mấy người một phút đồng hồ suy nghĩ lại, đây là cơ hội cuối cùng. Kiên nhẫn của tôi có giới hạn, nếu hết thời gian, các người có cầu xin cách mấy cũng vô ích.”
Ba của Tôn Minh Triết phì cười: “Cậu bị ngu hay sao thế?
Mọi chuyện không phải đã giải quyết xong rồi sao?
Cậu cho rằng hiệu trưởng sẽ đổi ý đứng về phía cậu hả?”