Vào lúc này, thái độ của giáo viên chủ nhiệm lớp rất kiên quyết, cô ta biết tuy rằng Trịnh Khánh Vân là học sinh chuyển trường nhưng Trịnh Khánh Vân học tập rất chăm chỉ, cô ta không đồng ý quyết định đuổi học Trịnh Khánh Vân của nhà trường. “Hiệu trưởng, vốn dĩ chuyện này chỉ là hiểu lầm nhỏ giữa các học sinh mà thôi, ông không thể vì chút chuyện nhỏ này mà đuổi học một học sinh giỏi được!”
Nghe giáo viên chủ nhiệm nói xong, mẹ của Tôn Minh Triết lập tức đứng lên, bà ta phẫn nộ nói: “Hiểu lầm nhỏ? Sao mà hiểu lầm nhỏ được? Tôn Minh Triết nhà tôi xuất sắc như thế nào chứ?
Đây là đứa bé mà tôi khó khăn lắm mới bồi dưỡng được!” “Cô chủ cả nhà họ Tô để mắt đến nó là vinh hạnh của nó, cũng là vinh hạnh của nhà họ Tôn bọn tôi! Người làm ba làm mẹ như chúng tôi chấp nhận nó có thể làm quen với cô con gái nhà họ Tô!”
“Nhưng con bé hư hỏng Trịnh Khánh Vân này lại thích Tôn Minh Triết nhà bọn tôi, muốn biến thành phượng hoàng bay lên đầu cành, cho nên nó chen ngang vào, phá hỏng tình cảm giữa con trai tôi và cô chủ họ Tô!”
“Học sinh hư đốn như vậy phải bị đuổi học!”
Rất dễ thấy, những câu này đều là ngụy biện, chút chuyện nhỏ giữa học sinh với nhau mà bị đẩy đến mức độ này, mẹ của Tôn Minh Triết đúng là người đàn bà chanh chua đanh đá chỉ biết chửi đổng, không thèm để ý đúng sai!
Ba của Tôn Minh Triết là một người đàn ông béo mập, bấy giờ, ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Vốn đĩ chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ giữa các học sinh với nhau, chỉ cãi cọ mà thôi thì bọn tôi sẽ không nói chuyện này ra trước mặt hiệu trưởng. Nhưng mà Trịnh Khánh Vân kia hơi quá đáng rồi đấy, không biết cô ta bỏ thuốc gì cho Tôn Minh Triết nhà bọn tôi, vậy mà Tôn Minh Triết dám trộm mấy trăm triệu trong nhà mua quà cho cô ta!”
“Hiệu trưởng, cô chủ nhiệm, đây không phải số tiền nhỏ gì cả! Từ nhỏ đến lớn, Tôn Minh Triết nhà bọn tôi được dạy dỗ rất đàng hoàng, nếu không phải có học sinh hư xúi giục nó, nó sẽ làm chuyện như thế này ư? Cho nên tôi càm thấy nên đuổi học con bé Trịnh Khánh Vân kia, đỡ mắc công một cục phân chuột mà làm ảnh hưởng đến cả nồi nước!” Giờ phút này, mặt mày ba của Tôn Minh Triết tràn đầy vẻ thành khẩn sâu sắc, nghĩ cho trường học. Nhưng mục đích của ông ta chẳng khác gì mục đích của mẹ Tôn Minh Triết, cũng chỉ muốn đuổi học Trịnh Khánh Vân mà thôi. Có như thế thì con trai bọn họ mới có cơ hội dựa dẫm vào người có quyền thế, có cơ hội hẹn hò với Tô Thiên Oánh.
Chủ nhiệm lớp Lý Tuyết Vân thở dài một tiếng, cô ta rất muốn giúp đỡ Trịnh Khánh Vân trong việc này, nhưng ba mẹ của Tôn Minh Triết cứ khăng khăng cho rằng Tôn Minh Triết bị Trịnh Khánh Vân xúi giục nên mới trộm tiền trong nhà bọn họ. Hơn nữa mấy trăm triệu không phải là số tiền nhỏ, nên chuyện này đã bị tính vào chuyện có ảnh hưởng đến danh dự của trường học. Về phía nhà trường, chắc chắn bọn họ sẽ không muốn danh tiếng của mình xấu xí vì một học sinh.
“Hôm nay, nhà trường phải cho bọn tôi một câu trả lời công bằng trong chuyện này! Nếu nhà trường không đuổi học Trịnh Khánh Vân thì tôi sẽ đồn chuyện này ra, đến lúc đó danh dự của nhà trường bị hao tổn thì đừng có trách tôi!” Mẹ của Tôn Minh Triết là một người đàn bà đanh đá, bấy giờ bà ta lớn tiếng quát lên. Hiệu trưởng và ban giám hiệu ngồi ở đây liếc nhìn nhau một cái, bọn họ cũng không biết rõ sự thật trong một số việc, nhưng nếu chuyện có thể gây ảnh hưởng đến danh tiếng của trường thì bọn họ vẫn nên đưa ra quyết định sớm.
Hơn nữa, đuổi học một học sinh đi cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải gọi hội đồng quản trị ra. Hiệu trưởng nghĩ kĩ rồi, ông ta bèn nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ lập tức thông báo ra ngoài.”
Vẻ mặt của mẹ Tôn Minh Triết rất khoái trá, nhưng mà bà ta còn chưa chịu bỏ qua mà chỉ vào Lý Tuyết Vân: “Cô giáo chủ nhiệm lớp này cứ bao che khư khư cho con bé hư đốn kia, tôi thấy người này cũng không phải hạng người tốt lành gì! Tôi cảm thấy hội đồng quản trị nhà trường cũng nên điều tra cô ta cho kĩ vào đi! Nói không chừng, cô ta cũng không phải người đàng hoàng, được mấy tên đàn ông già nuôi lén ở bên ngoài đấy!”