Trịnh Khánh Vân cũng không ngốc, cô ta biết rất rõ, một khi đoạn video cô ta quỳ xuống bị người khác truyền ra ngoài, vậy thì chắc chắn những lời đồn đại kia sẽ không có cách nào rửa sạch được. “Tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại cố ý nhắm vào tôi?” Trịnh Khánh Vân nghi ngờ hỏi. “Cô không nghe câu tiện nhân chính là chuột chạy qua đường à? Ai ai cũng muốn đánh chết nó!”. “Nếu cô cứ đi theo ông chú nhiều tiền, vậy thì mặt mũi trường học chúng tôi sẽ mất hết, tôi đại diện cho trường học trừng phạt cô thì cần lý do gì chứ?”
Vẻ mặt Tô Thiên Oánh đầy vẻ khinh thường, chắc chắn cô ta sẽ không nói ra nguyên nhân thật sự.
Nhưng bây giờ cô ta đang rất thích thú.
Sắc mặt Trịnh Khánh Vân trở nên khó coi, bên cạnh cô ta không có người giúp đỡ, dù cô ta có muốn cướp điện thoại cũng không làm được.
Nhưng nếu đồng ý yêu cầu của Tô Thiên Oánh, vậy thì chẳng khác nào cô ta đã nắm được nhược điểm của mình.
Một khi bị truyền ra ngoài, kết cục của Trịnh Khánh Vân sẽ càng thê thảm hơn.
Cô ta phải làm sao đây?
Trịnh Khánh Vân vô thức nắm chặt điện thoại, định bấm một số mà cô ta cực kỳ quen thuộc.
Nhưng tình huống này có thật sự thích hợp để anh ấy tới đây hay không? “Mấy cô đang làm gì đấy?”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên.
Trịnh Khánh Vân gần như ngẩng đầu lên theo bản năng, nước mắt suýt chút nữa đã trào ra. “Anh là ai? Chuyện này liên quan gì đến anh?” Vẻ mặt Tô Thiên Oánh đầy khinh thường đánh giá người đang đi tới.
Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à, cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu sức lự!
cTrên thực tế, hôm nay Bùi Nguyên Minh lái Porsche tới đây, xung quanh có rất nhiều người nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng vấn đề mấu chốt là Tô Thiên Oánh là người nhà họ Tô, trong mắt cô ta Porsche không khác gì xe bình thường, cho nên cô ta hoàn toàn không cảm thấy Bùi Nguyên Minh sẽ là nhân vật tai to mặt lớn gì. “Khánh Vân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bùi Nguyên Minh phớt lờ Tô Thiên Oánh, rồi xoay người hỏi Trịnh Khánh Vân. “Anh rể, trong điện thoại cô ta có video của tôi, cho nên cô ta muốn tôi quỳ xuống thừa nhận mình là tiện nhân mới được xóa đoạn video đó.” Lúc này Trịnh Khánh Vân giống như tìm được người đáng tin cậy, nên vội vàng nói.
Bùi Nguyên Minh nghiêm mặt, em vợ nhà mình cùng lắm chỉ có mình mới có thể bắt nạt một lát, từ khi nào người khác lại có tư cách đó vậy?
Anh xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thiên Oánh nói: “Cô đưa điện thoại cho tôi.” “Anh là anh rể của Trịnh Khánh Vân? Chính là tên ở rể trong truyền thuyết kia sao?”
Rõ ràng Tô Thiên Oánh cũng biết một số chuyện, lúc này cô ta đang quan sát Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt đầy chế giễu. “Một thằng đàn ông bám váy đàn bà như anh thì là cái thá gì ở trước mặt tôi? Tôi không đưa cho anh đấy, anh có thể làm gì được tôi?” “Anh dám ra tay với tôi chắc?” “Nếu anh dám ra tay, tôi sẽ khiến anh phải hối hận khi tới với thế giới này.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh rất lạnh lẽo, một giây sau anh đã giơ tay trái lên, trong lúc Tô Thiên Oánh không kịp phản ứng lại đã bóp cổ cô ta ngay, rồi lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú xuống tay với phụ nữ, tất nhiên, nếu cô vẫn cứ ngu xuẩn như thế, tôi cũng không ngại phế bỏ cô!”
Tô Thiên Oánh không ngờ tên ở rể này lại dám xuống tay với mình.
Hơn nữa anh ta còn tùy ý làm bậy như thế ở trước mặt mọi người? “Anh… anh thả tôi ra! Anh biết tôi là ai không?” Tô Thiên Oánh nghiến răng nghiến lợi nói. “Cô có là ai cũng không quan trọng, mà chuyện quan trọng là cô đã trêu chọc em vợ tôi.”
Bùi Nguyên Minh nói xong thì kéo Tô Thiên Oánh đến trước mặt, rồi cướp điện thoại của cô ta.
Anh tiện tay xóa hết video trong điện thoại, sau đó tay phải Bùi Nguyên Minh bỗng dùng sức, bóp điện thoại thành hai mảnh ngay, rồi tiện tay ném vào trong thùng rác.
Bùi Nguyên Minh đẩy Tô Thiên Oánh ngã xuống đất, rồi mới dẫn Trịnh Khánh Vân ngồi lên chiếc Porsche.
Lúc này, trong mắt Trịnh Khánh Vân đều lấp lánh ánh sao, cảm thấy anh rể thật đẹp trai.