Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu. Cô không biết, cũng không muốn biết.
Bùi Nguyên Minh lại tiếp tục nói: “Trả không đủ đâu, thời gian qua người nhà họ Trịnh đều sài tiền như nước, cuộc sống xa xỉ vô cùng, cho dù mọi người bán hết tất cả tải sản lấy tiền mặt, cũng không có khả năng gom đủ số sính lễ kia đầu.”
“Thế nhưng, cũng không phải không có cách khiến cho họ bồi thường.”
“Nói ví dụ, có thể để lại cho họ một chút tài sản để sinh hoạt, nhưng 49% cổ phần của công ty nhà họ Trịnh, phải chuyển hết cho em.”
“Cái này…” Trịnh Tuyết Dương có chút do dự, đây là một ít tài sản cuối cùng nhà họ Trịnh để lại trong nhiều năm, nếu cô thật sự mang đi, từ đây nhà họ Trịnh sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Thấy Trịnh Tuyết Dương do dự, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh biết em không nỡ, nhưng đây coi như cho nhà họ Trịnh một con đường sống.”
“Nếu không mà nói, tất cả tài sản khác đều bị người nhà họ Trịnh bán đi lấy tiền, còn lại cổ phần công ty có ích gì?”
“Nếu Lôi Tuấn Quang muốn, anh ta có cả trăm cách để khiến giá trị thị trường của công ty nhà họ Trịnh biến thành số âm, tới lúc đó, cổ phần công ty đó không phải là tiền, mà là nợ.”
“Em như vậy, là đang giúp họ.”
“Hơn nữa, không phải em vẫn luôn muốn tự mình phấn đầu trở thành người giàu có sao? Đây chính là cơ hội tốt nhất!”
“Trong tay em nắm 49% cổ phần công ty, lại thêm tập đoàn Thiện Nhân ở bên kia ủng hộ em, vậy sự nghiệp của em sẽ phát triển không ngừng, đến lúc đó, mỗi ngày anh có thể ăn no rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn no.”
Trịnh Tuyết Dương nghe nói như thế không nhịn được trợn trắng mắt liếc Bùi Nguyên Minh một cái, nhưng tâm tình của cô cũng tốt hơn rất nhiều.
Đắn đo một lát sau, mới nói: “Nếu ngày mai họ không dồn đủ sính lễ, em sẽ đưa ra yêu cầu này, về phần cuối cùng họ lựa chọn như thế nào, em sẽ không ép buộc.”
Bùi Nguyên Minh cười cười, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Mặc dù anh sắp xếp chuyện này, nhưng tính tình của Trịnh Tuyết Dương như thế, tấm lòng quá lương thiện.
Cho nên, cuối cùng nhà họ Trịnh rơi vào kết cục gì, cũng chỉ có thể xem vận may của họ.
Lúc này, Trịnh Thu Hằng nổi giận đùng đùng từ trong biệt thự đi ra. Trên mặt cô ta có thêm một chút sưng đỏ, rõ ràng vừa bị người đánh.
Giờ phút này, cô ta đi ra như trốn, thế nhưng trong nháy mắt thấy Bùi Nguyên Minh, cô ta lại không nhịn được mắng: “Bùi Nguyên Minh! Nhất định là anh cái đồ rác rưởi không có tài cán gì này! Nếu anh có ích một chút, có ai còn dám cầu hôn với Trịnh Tuyết Dương?”
“Tôi trở nên như vậy, chính vì anh là cái đồ rác rưởi!”
Bùi Nguyên Minh nghe thấy mà ngẩn tò te, đây là cái luận điệu hoang đường gì vậy?
Bởi vì mình quá vô dụng, cho nên người khác mới cầu hôn với Trịnh Tuyết Dương? Cho nên Trịnh Thu Hằng cô ta mới không có cơ hội vào nhà giàu?
Sau một lúc cạn lời, Bùi Nguyên Minh mới bật cười nói: “Trịnh Thu Hằng, chuyện này giận trời trách người có ích gì? Từ trước đến nay không có ai nói đối tượng Thế tử Minh cầu hôn là cô, người ta cũng chưa nói qua sính lễ này là của cô.”
“Mọi thứ đều chỉ là một mình cô tự tưởng tượng ra mà thôi! Chẳng qua bây giờ bảo cô trả lại đồ không thuộc về mình, chỉ như vậy khó khăn lắm à?”
Sắc mặt Trịnh Thu Hằng khó coi vô cùng, chính xác là chưa có ai nói qua sính lễ là của cô ta, cũng không có người nào nói Thế tử Minh cầu hôn với cô ta.
Nhưng từ đầu đến cuối cô ta luôn cho rằng, người phụ nữa ưu tú nhất của nhà họ Trịnh trong thế hệ này là cô ta!
Trịnh Tuyết Dương dựa vào đâu mà có thể so với cô ta? Chỉ bằng cô có người chồng ở rể ư? “Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương, các người chờ đó cho tôi! Tôi không để cho chuyện này yên đâu! Nhất định tôi sẽ vào nhà giàu.”
“Mà cả đời Trịnh Tuyết Dương sẽ không có cách nào so với tôi, bởi vì cô ta gả cho anh cái đồ rác rưởi!” “Tôi ở đây, chúc các người sống lâu trăm tuổi đấy!”
Rõ ràng là lời chúc phúc, nhưng từ trong miệng
Trịnh Thu Hằng nói ra, lại tràn đầy thù hận.