Lôi Tuấn Quang là loại người nào?
Lôi Tuấn Quang là cận vệ của Bùi Nguyên Minh hồi đó, đã từng theo anh đi qua trước đội quân của năm cường quốc lớn hùng mạnh.
Dàn súng cực mạnh của đối phương còn không thể khiến anh ta chớp mắt.
Một người như anh ta làm sao có thể bị dọa bởi hành động cáo mượn oai hùm của nhà họ Trịnh đây?
Lúc này, Lôi Tuấn Quang đứng thẳng người, một luồng khí tức kinh người từ trên người tản ra.
Khi ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh ta đã rất kiềm chế.
Nhưng vào lúc anh ta điên cuồng, loại khí tức cường đại này đến gia chủ của một số gia tộc hàng đầu cũng không thể sánh được.
Bùi Nguyên Minh ở bên khẽ gật đầu.
Lôi Tuấn Quang rất không tồi, có vài phần phong thái khi ở doanh trại Quý Đức hồi đó.
Khi nhìn thấy phong thái của Lôi Tuấn Quang, những người khác sẽ bị dọa đến ngây ngốc, nhưng Bùi Nguyên Minh lại không cảm thấy gì.
Dù sao thì cho dù là một quân sĩ bình thường ở doanh trại Quý Đức cũng chẳng kém thế này là bao.
Lôi Tuấn Quang dửng dưng nói: “Ý của anh là, các người không định trả lễ hỏi cưới cho thế tử nhà chúng tôi?” “Cho chúng tôi một lý do thỏa đáng, nếu không, chúng tôi sẽ không hoàn lại phần lễ vật này!”
Mặc dù Trịnh Chí Dụng sợ hãi, nhưng lúc này anh ta chỉ có thể mạnh miệng. Lôi Tuấn Quang cười: “Thật thú vị, đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người dám không thèm để ý đến thể diện của thế tử nhà chúng tôi.”
“Vì các người đã muốn một lý do thỏa đáng, vậy tôi sẽ cho các người một lý do.”
Trong lúc nói chuyện, Lôi Tuấn Quang đã lấy ra một xấp tài liệu, ném trước mặt họ Trịnh.
Nhà họ Trịnh vô thức cầm tập tài liệu lên xem, một lúc sau, vẻ mặt thay đổi rõ rệt.
Những tài liệu này đều là bằng chứng cho thấy những năm qua bọn họ hoạt động trong công ty nhà họ Trịnh đã thông đồng với nhau biển thủ một khoản tiền lớn.
Mặc dù mọi người đều biết rõ những chuyện này, nhưng một khi bị đưa đến phía cảnh sát, họ có thể phải ngồi tù.
Nhà họ Trịnh vừa lớn tiếng mắng Lôi Tuấn Quang nay từng người trong chốc lát đều gục đầu xuống, thậm chí không dám nhìn vào mắt Lôi Tuấn Quang.
Đến lúc này họ mới hiểu thế nào là người đứng đầu Đà Nẵng.
Đến những điều đã xảy ra nhiều năm trước còn tìm ra được chỉ trong một sớm một chiều, hơn nữa còn có đủ bằng chứng xác thực.
Trong hoàn cảnh này, nếu nhà họ Trịnh dám tiếp tục chống lại Lôi Tuấn Quang, thì kết cục của nhà họ Trịnh sẽ cực kỳ thảm hại! “Thế nào? Lời giải thích này có thỏa đáng không? Lý do này đã đủ chưa?”
Lôi Tuấn Quang nhẹ giọng nói.
Trịnh Chí Dụng vốn đã xanh mặt, trong số này bằng chứng về hai ba con họ là nhiều nhất, nếu bị lộ ra ngoài, e rằng sẽ phải ngồi tù.
Một cậu ấm vốn ăn sung mặc sướng từ nhỏ như anh ta từ khi nào lại phải chịu vất vả như vậy?
Có điều, nếu muốn trả lễ thì phải trả như thế nào đây?
Rất nhiều vàng bạc ngày đó đã bị người nhà họ Trịnh chia chác, thậm chí cả những đồ trang sức ngọc bích cũng đã bán đi không ít.
Có thể nói, ngoài căn biệt thự hiện tại, nhà họ Trịnh đơn giản không thể đưa ra được thứ gì khác để trả lễ.
Lau mồ hôi trên trán, Trịnh Chí Dụng lúc này không dám đứng ở phía trước, anh ta liền không chút do dự mà trực tiếp đẩy ông cụ Trịnh ra chắn.
“Ông ơi, yêu cầu của anh Tuấn Quang đây rất có lý, chúng ta nên nghe theo anh ấy!”
Lúc này Trịnh Chí Dụng nở một nụ cười còn tệ hơn cả khóc.
Nghe được lời Trịnh Chí Dụng nói, sắc mặt ông cụ Trịnh khó coi đến cực điểm.
Lúc ấy để đến Dương Thành phát triển, nhà họ Trịnh đã bán gần hết tài sản của mình.
Hầu hết những món lễ vật hỏi cưới trước đây đều đã bị họ phung phí, giờ tìm đâu ra mà trả lại cho người ta?
Lúc này ông cụ Trịnh cũng bất lực, chỉ có thể liếc mắt nhìn người nhà họ Trịnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người mau trả lại tất cả tiền và những thứ trước đây mỗi người đã lấy đi!”
“Đặc biệt là cháu!”
Ông cụ Trịnh nhìn Trịnh Thu Hằng một cách gay gắt. Mọi người đều nghĩ rằng lễ hỏi cưới kia là thuộc về Trịnh Thu Hằng, và cô ta cũng đã tự mình lấy đi hơn một nửa.
Những người khác chỉ có được một chút nhờ vào việc tâng bốc cô ta.
Tất nhiên, ba con Trịnh Chí Dụng cũng đã lấy được không ít.