Lúc này Trịnh Thu Hằng mới hoảng hốt nói: “Ông nội, con tiêu hết tiền rồi, còn rất nhiều thứ khác đều đã bán đi gần hết.”
Trịnh Chí Dụng cũng nghiến răng nói: “Ông ơi, ông cũng biết ngày thường chúng con tiêu rất nhiều tiền, số tiền đó đã tiêu hết lâu rồi.”
“Trừ biệt thự này ra, e rằng không lấy lại được những thứ khác.”
Những người nhà họ Trịnh khác cũng chẳng có cách nào, lúc này nhất định phải thành thật giải thích.
Tất nhiên, bọn họ sẽ không nói ra rốt cuộc họ đã tiêu tiền vào đâu.
Nếu nói ra đã mua nhà hay mua xe, lỡ bị yêu cầu bán những thứ đó thì phải làm sao?
Nhà họ Trịnh có thể sa sút, nhưng bọn họ không thể nghèo! “Nhà họ Trịnh các người đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Lôi Tuấn Quang nói nhẹ. “Tuy nhiên, có vài thứ cho dù đã nuốt vào miệng thì cũng phải nôn ra.”
“Tôi không quan tâm việc các người bán tài sản khác hay bán cổ phiếu của công ty để trả nợ, nhưng nếu thiếu một xu, tôi đảm bảo rằng cả nhà họ Trịnh các người chỉ có thể ngồi tù hết phần đời còn lại.”
Trái tim của gia đình họ Trịnh lập tức chìm xuống
Khả năng của Lôi Tuấn Quang là không thể nghi đáy. ngờ, chưa kể sau lưng còn có Thế tử Minh, người đứng đầu ở Đà Nẵng!
Nếu anh ta muốn nhà họ Trịnh ngồi tù thì thực sự chỉ có thể ngồi nơi đáy ngục.
Ngay trước mặt vẫn còn rất nhiều chứng cứ đây này, căn bản là chẳng cần phải thu thập bằng chứng về những tội lỗi khác của họ đâu?
Nhưng vấn đề là tiền mặt lúc đó cộng với những món lễ vật khác trị giá gần ba trăm tỷ, nhà họ Trịnh kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy? “Cho nhà họ Trịnh chúng tôi thời gian một ngày, tôi nhất định sẽ trả lại đầy đủ lễ vật!”
Cuối cùng, ông cụ Trịnh đành nhượng bộ, lúc này chỉ có thể nói như vậy.
Tất cả các thành viên trong nhà họ Trịnh đều có phần trong việc chi tiêu lễ hỏi cưới, không ai có thể trốn tránh trách nhiệm.
Điều duy nhất ông ta có thể làm lúc này là trì hoãn một thời gian và tìm cách giải quyết. “Cũng được, tôi sẽ cho các người một ngày. Vào lúc này ngày mai lễ hỏi cưới phải giao đến trong nhà Trịnh Tuyết Dương.”
“Bởi vì cái này vốn là cho cô ấy.”
Khi ông cụ Trịnh nghe thấy điều này, mắt ông ta sáng lên, như thể một người sắp chết đuối bắt được sợi rơm cứu mạng cuối cùng.
“Cậu Tuấn Quang, nếu những thứ này đều đưa cho Trịnh Tuyết Dương thì đâu cần phải trả lại!” “Đây là chuyện trong nội bộ nhà họ Trịnh, chúng tôi có thể tự mình giải quyết!”
Nhưng rõ ràng, Lôi Tuấn Quang hoàn toàn không có ý định đưa ông ta cọng rơm cứu mạng này.
Lúc này, anh ta lạnh lùng nói: “Thứ nhất, Trịnh Tuyết Dương và nhà họ Trịnh của ông không còn liên quan gì đến nhau!”
“Thứ hai, trả lễ là trả lễ, tặng quà là tặng quà, đây là hai việc khác nhau!”
“Thứ ba, tôi sẽ cho người giám sát các người, nếu là có người muốn lừa tôi thì các người tự biết rõ hậu quả!” “Nhưng mà Trịnh Tuyết Dương rõ ràng đã từ chối
Thế tử Minh, tại sao anh còn đưa đồ cho cô ta?”
Lúc này, Trịnh Thu Hằng ngoài ý muốn nói.
Cô ta luôn cho rằng những thứ này thuộc về mình, nhưng giờ phút này những thứ này không chỉ không phải của cô ta, mà còn phải đưa cho Trịnh Tuyết Dương, cô ta không thể chấp nhận được.
“Cậu chủ nhà tôi giàu có, theo đuổi người phụ nữ mình thích thì chuyện tặng chút quà có là gì? Cô có thể quản được sao?” Vẻ mặt Lôi Tuấn Quang như đang nhìn một kẻ bị thần kinh.
Trịnh Thu Hằng tức giận đến mức suýt ói ra máu.
Món quà hỏi cưới quý giá hơn cả mạng sống trong mắt cô ta, lại trở thành lễ vật tùy tiện mà tặng cho Trịnh Tuyết Dương.
Lúc này, Trịnh Thu Hằng không khỏi hét lên: “Tôi không hiểu! Tại sao Thế tử Minh lại xem trọng con khốn Trịnh Tuyết Dương kia? Cô ta đã sớm kết hôn rồi, đã là đồ cũ rồi! Cô ta có tư cách gì mà cạnh tranh với tôi?”