“Thế nhưng, yêu cầu rời khỏi nhà họ Trịnh là do Trịnh Tuyết Dương cô đưa ra, nên cô phải làm như lời mình nói!” “Người đâu, đem hợp đồng lên!”
Theo lệnh của Trịnh Chí Dụng, một bản hợp đồng đã chuẩn bị từ lâu được lấy ra.
Nội dung của hợp đồng rất đơn giản, đó là từ nay về sau cả nhà Trịnh Tuyết Dương sẽ rời khỏi nhà họ Trịnh, xóa tên khỏi gia phả.
Bắt đầu từ hôm nay, 49% cổ phần và tài sản của nhà họ Trịnh không liên quan gì đến Trịnh Tuyết Dương.
Và Trịnh Tuyết Dương phải chủ động từ chức chủ tịch.
Nhìn vào nội dung hợp đồng, khuôn mặt của Trịnh Tuyết Dương tái nhợt như tờ giấy.
Cả người Trịnh Tuấn khẽ run lên.
Thanh Linh thì ngồi sụp xuống đất, không nhịn được mà chửi bởi: “Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng, hai người là đồ không có lương tâm!” “Mấy người đã có tính toán từ sớm! Mấy người làm chuyện này là có chủ đích!”
Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: “Cố tình thì sao? Hôm nay, tôi cho cả nhà các người hai lựa chọn!” “Thứ nhất, ký hợp đồng này!” “Thứ hai, mặc quần áo người hầu vào rồi đi đến buổi lễ!”
Trịnh Thu Hằng mỉm cười, rõ ràng là đang thầm đắc ý.
Ông cụ Trịnh lạnh lùng nói: “Được rồi, nhanh lên, giờ lành sắp đến rồi, ngày trọng đại đừng phá hỏng tâm trạng của tôi!”
Nghe xong, Trịnh Tuấn và Thanh Linh nhìn nhau, cả hai đều mang vẻ mặt phiền não. Sau khi rời khỏi nhà họ Trịnh, làm sao họ còn có thể hưởng vinh hoa phú quý cơ chứ? Mặc dù họ vẫn có người chống lưng là nhà họ Thanh.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, sau khi rời khỏi nhà họ Trịnh, họ chẳng khác nào những kẻ ăn xin, liệu nhà họ Thanh có còn chấp nhận họ không?
Câu trả lời là tuyệt đối không.
Thực ra, trong lòng Thanh Linh biết rõ, nếu Trịnh Tuyết Dương không trở thành chủ tịch, nhà họ Thanh sẽ không bao giờ có chuyện chấp nhận bọn họ.
Nhưng bây giờ Trịnh Tuyết Dương sắp mất chức chủ tịch, bọn họ vẫn ghim chặt hy vọng vào nhà họ Thanh, chẳng khác nào giấc mộng viển vông!
Lúc này, ánh mắt Thanh Linh rơi trên mắc áo, trong lòng có chút lung lay.
Cho dù có bị làm nhục, còn hơn là làm ăn mày.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên nói: “Có phải chỉ cần ký cái hợp đồng này thì từ nay về sau, nhà họ Trịnh không còn quan hệ gì với chúng tôi không?” “Đúng!” “Vậy thì được!”
Bùi Nguyên Minh không cho Trịnh Tuyết Dương cơ hội để ngăn cản, anh bước tới, trực tiếp ký hợp đồng, sau đó đập bản hợp đồng xuống trước mặt ông cụ Trịnh. “Tôi vẫn lo lắng vì không tìm được cơ hội nào để vợ tôi rời khỏi nhà họ Trịnh hoàn toàn.”
“Bây giờ tôi phải cảm tạ mấy người đã giúp đỡ.”
“Nếu không phải bị những kẻ ngốc nhà họ Trịnh mấy người cứ kéo chân thì cô ấy đã đạt được nhiều thành tựu phi thường rồi!”
Rốt cuộc thì Bùi Nguyên Minh cũng đã ký, nhà họ Trịnh đều nở nụ cười.
Nhưng khi nghe những lời anh nói, biểu cảm của nhà họ Trịnh lại thay đổi, họ cùng chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà mắng: “Bùi Nguyên Minh, anh là thứ con rể rác rưởi, ăn cơm nhà họ Trịnh, uống nước nhà họ Trịnh của chúng tôi, bây giờ còn dám ghét bỏ chúng tôi!”
“Nói Trịnh Tuyết Dương lợi hại như vậy! Nếu như không có nhà họ Trịnh chúng tôi làm bệ đỡ, chắc giờ này còn đang bán muối ngoài đường nuôi anh đấy!”
“Nếu hôm nay không phải ngày trọng đại, chúng tôi nhất định sẽ cho anh biết tay!”
Dưới cơn phẫn nộ của đám người, Trịnh Thu Hằng phất tay ngăn cản động tác của mọi người.
Sau đó cô ta cười nói: “Bùi Nguyên Minh, vì anh đã thay mặt gia đình kí hợp đồng này nên tôi sẽ bỏ qua cho anh!” “Về nơi tổ chức buổi lễ, anh không phải đi!”
“Các người rời khỏi nhà họ Trịnh không khác gì kẻ ăn mày. Các người không đủ tư cách tham gia một buổi lễ long trọng như vậy!”