Trịnh Thu Hằng híp mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương, mỉm cười nói: “Tuyết Dương à, cả nhà cô tới thật đúng lúc, cô nhìn thử xem lễ phục tôi chuẩn bị cho mọi người có thích hợp không?”
Trong lúc cô ta nói chuyện thì người giúp việc đẩy giá quần áo đi ra.
Nhóm Trịnh Tuyết Dương, Trịnh Tuấn và Thanh Linh vô thức nhìn sang.
Sau vài phút sắc mặt bọn họ trở nên vô cùng khó coi.
Những quần áo này đúng là lễ phục, nhưng lại là loại dành cho quản gia và người giúp việc mặc.
Bây giờ Trịnh Thu Hằng lại lấy lễ phục của người giúp việc cho cả nhà Trịnh Tuyết Dương mặc, cô ta đang suy tính làm cái gì? Trịnh Thu Hằng nhìn thấy sắc mặc Trịnh Tuyết
Dương thay đổi thì thản nhiên nói: “Tuyết Dương à, tôi nghe nói người của gia tộc lớn ở Dương Thành khi đi ra ngoài đều cần dẫn theo mấy người giúp việc chuyên dụng, nếu không sẽ làm mất mặt gia tộc!” “Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Trịnh chúng ta có thể coi như là bước nửa bước chân vào cảnh cửa gia tộc thượng lưu.” “Cho nên có một số việc vẫn phải chú ý một chút!” “Tài nghệ của những người giúp việc trong nhà này quá thấp không lên được mặt bàn trên nên chỉ có thể làm phiền cả nhà các cô!”
Trịnh Thu Hằng nói như chuyện đương nhiên.
Trịnh Tuyết Dương còn chưa mở miệng, Thanh Linh đã giận đến cả người run rẩy: “Trịnh Thu Hằng, dù gì chúng tôi cũng là bậc cha chú của cô mà cô lại muốn chúng tôi đi làm người giúp việc cho nghi lễ đính hôn của cô sao?” “Ha ha, bà còn biết đây là nghi lễ đính hôn à? Bà phải biết sau hôm nay tôi chính là vợ của cậu chủ họ Bùi và trở thành bà chủ đứng đầu Đà Nẵng!” “Sau này tôi chính là núi dựa lớn nhất của cả nhà họ Trịnh, đừng nói cả nhà bà mà cho dù là tôi kêu ông cụ Trịnh làm gì thì ông ấy cũng phải làm cái đó!”
Mặc dù Ông cụ Trịnh có hơi khó chịu khi nghe thấy lời nói phách lối của Trịnh Thu Hằng nhưng vẫn cười híp mắt mở miệng nói: “Không sai, sau này nhà họ Trịnh chúng ta sẽ do Thu Hằng quyết định!” “Trịnh Tuấn, lo quản vợ con đi, nhanh đi thay quần áo, đoàn xe đón dâu sắp tới rồi!”
Mặc dù thường ngày Trịnh Tuấn hèn yếu nhưng ông ta cũng biết nếu như hôm nay cả nhà bọn họ thật sự mặc những lễ phục này vào thì sau này sẽ không thể lăn lộn ở Dương Thành được nữa.
Giờ phút này ông ta tức giận nói: “Ba, bình thường ba nói gì con đều nghe ba, nhưng chuyện này chắc chắn không được!” “Chúng con là người nhà họ Trịnh chứ không phải là người giúp việc nhà họ Trịnh!” “Tuyết Dương còn là người đứng đầu công ty nhà họ Trịnh chúng ta nữa!” “Không có lý do gì phải mặc lễ phục của người giúp việc, vậy chẳng phải là chọc người ta chê cười sao?”
Trịnh Thu Hằng nghe vậy thì cười nói: “Đúng nha, thiếu chút nữa đã quên mất Trịnh Tuyết Dương là chủ tịch của chúng ta!” “Thật là uy phong, thật là khí phách, nhưng hôm nay cô cứ ra oai cho đã đi, bởi vì vị trí chủ tịch của cô sắp chấm dứt rồi.” Trịnh Thu Hằng lại cười nói.
Thanh Linh nghe thấy lời nói đó thì bị dọa sợ thiếu chút nữa bà ta đã quỳ xuống đau khổ cầu xin: “Thu Hằng, chúng ta là người thân mà! Sao cô có thể đối xử với chúng tôi như vậy? Tuyết Dương làm chủ tịch lâu như vậy nhưng từ trước tới nay nó chưa làm chuyện gì có lỗi với cô!” “Làm người không thể không có lương tâm!”
Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương tái nhợt nhưng vẫn là chậm rãi mở miệng nói: “Mẹ, đừng cầu xin cô ta, cùng lắm thì bắt đầu từ hôm nay chúng ta rời khỏi nhà họ Trịnh, cũng không phải rời khỏi nhà họ Trịnh thì chúng ta không thể sống ở Dương Thành được nữa!”
Trịnh Thu Hằng nghe thấy những lời này của Trịnh Tuyết Dương thì hai mắt tỏa sáng liếc nhìn Trịnh Chí Dụng.
Trịnh Chí Dụng đứng phắt dậy nói: “Trịnh Tuyết Dương, cả nhà cô không muốn mặc lễ phục đến hội trường nghi lễ thì chúng tôi cũng không ép các cô để tránh các cô nói chúng tôi không màng tình cảm!” “Nhưng…”