Nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, bên trên Trịnh Tuyết Dương giận không chỗ phát tiết, giờ phút này nhịn không được thấp giọng mà nói: “Bùi Nguyên Minh, anh còn muốn làm gì?”
“Anh nhìn chằm chằm thứ này có thể có tác dụng gi? “Lúc này còn có thể nhìn ra được một đóa hoa hay sao?”
Bùi Nguyên Minh cau mày nói: “Em không hiểu, đây là thứ mà đại sư Nạp Hoàng Chi cho anh, khẳng định giá trị vô cùng xa xỉ!”
Nghe nói như thế, Trịnh Tuyết Dương cũng nở nụ cười, Nạp Hoàng Chi là ai?
Được rồi, tuy rằng bởi vì anh biết đánh giá bảo vật, người ta coi trọng anh một chút.
Nhưng anh nói thứ này là Nạp Hoàng Chi đưa cho anh, anh lừa ai đó?
Lúc này, trong đại sảnh đang tiếp tục đưa tặng quà mừng.
Ngay cả bọn người Mộ Phong Châu cũng đưa quà cáp lên. Đương nhiên, quà mà bọn họ tặng giá trị không cao, cơ bản cũng chỉ là một ít tranh chữ vân vẫn thông thường.
Nhưng vấn đề là, bọn họ vốn là người của cơ quan chính phủ, có thể tới đã là món quà tốt nhất, bà cụ nhà họ Thanh cũng không dám hi vọng xa vời bọn họ tặng thứ tốt gì.
Người dẫn chương trình cũng hiểu chuyện, thổi phồng những bức tranh chữ này đến mức cứ như chúng chỉ có ở trên trời, không tồn tại dưới nhân gian vậy.
Cuối cùng, Thanh Khánh tự mình đi lên phía trước, trong tay ông ta có cầm một hộp quà, cười nói: “Mẹ, con biết có một thứ mẹ đặc biệt nhớ thương, cho nên con chuẩn bị cho mẹ rồi này!”
Bà cụ nhà họ Thanh nhận lấy hộp quà, mở ra, chỉ thấy bên trong là một viên đan dược tỏa ánh sáng màu ngăm đen, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
“Đây là… bổ phế đan của nhà Nạp Lan!?” Bà cụ nhà họ Thanh mang vẻ mặt kinh ngạc, mở miệng nói. “Đúng vậy, đây chính là bổ phế đan của nhà Nạp Lan!”
Thanh Khánh giải thích. “Mọi người đều biết, mấy thập niên niên trước nhà Nạp Lan trong lúc vô tình đã chiếm được một món văn vật cổ đại, từ trong đó lấy ra một toa thuốc và mấy viên thuốc cổ xưa, chính là cái gọi là bổ phế đan!”
“Trải qua nghiên cứu mới phát hiện, sau khi dùng loại thuốc viên xa xưa này, có thể thanh phế trừ thấp, thanh can minh mục, hơn nữa hiệu quả cực kỳ tốt, trên căn bản là loại trừ bệnh tật!”
“Mà nguyên vật liệu của loại bổ phế đan này quá trân quý, cho nên nhà Nạp Lan một năm cũng chỉ sản sinh không được mấy chục viên, cũng vì vậy mà con đưa ra giá thật cao, mới tìm được một viên này!”
Vẻ mặt Thanh Khánh đầy cảm khái.
Thứ này có quá nhiều người mong muốn, đừng nói gia tộc nhất lưu, cho dù là một ít gia tộc cao cấp trong nước cũng chưa chắc có thể lấy được.
Hằng năm, nhà Nạp Lan chỉ có thể làm ra được mấy chục viên, mấy ông lớn của chính phủ, bộ binh đều cần tặng một ít, cuối cùng chỉ còn lại bốn năm viên có thể lưu thông đi ra ngoài đã là không tệ!
Thanh Khánh vì một viên bổ phế đan này, cũng tốn rất nhiều sức lực. “Giỏi giỏi giỏi!” . Truyện Sắc
Vẻ mặt bà cụ nhà họ Thanh thật vừa lòng, nét mặt hồng nhuận. “Thứ này khó có thể đánh giá giá trị, mẹ rất hài lòng.”
Ngay vào lúc này, Thanh Khánh lại thở dài nói: “Thật ra, con nghe nói, nhà Nạp Lan còn lại một viên thuốc cổ xưa lấy được từ năm đó......”
“Nghe nói, viên thuốc mà nhà Nạp Lan làm ra, dược hiệu còn chưa bằng một phần công hiệu của những viên thuốc cổ xưa năm đó.. ….”
“Nếu như có thể cầu được một viên thuốc kia thì tốt rồi!” “Chỉ tiếc viên thuốc kia, trong mắt đại sư Nạp Lan thì còn trân quý hơn so với mạng sống của mình, ông ta căn bản cũng không đồng ý lấy ra nữa!”
Nói tới đây, Thanh Khánh cảm khái liên tục. Không ít người ở đây đều đang vuốt cằm.
Mộ Phong Châu lại cười nói: “Ông Thanh, ông đang người không biết đủ rắn nuốt voi đó!” “Chính phủ Đà Nẵng chúng tôi không biết bao nhiêu người muốn cầu một quả bổ phế đan mà không được, ông như vậy là điển hình được của hời rồi mà còn khoe mã!” “Không phải, tôi thân là con cháu, hẳn phải làm tròn chữ hiếu, tôi thật sự muốn có được viên bổ phế đan nguyên thủy kia!” Thanh Khánh vẻ mặt cảm khái.
Phía sau, Bùi Nguyên Minh bỗng nhiên đứng lên, nói: “Không phải tôi đã đưa viên bổ phế đan nguyên thủy kia cho cụ rồi hay sao?”
Lời nói này vừa vang lên, toàn trường đều sợ ngây người.