Giờ khắc này.
Thái Khôn trợn tròn mắt.
Trầm Vân cũng trợn tròn mắt.
Ngay cả Dương Nguyệt cũng cảm thấy sững sờ.
Về phần những người bảo an càng không phải nói, giờ phút này bọn họ đều kinh ngạc.
Bởi vì hiện tại người đàn ông trung niên kia hết mực cung kính đối với Bùi Nguyên Minh, không phải là ai khác mà chính là tổng giám đốc của Dương Thành. Giám đốc của tháp Dương Thành lại ở trước mặt một người đàn ông ăn nói một cách tôn kính.
Mấu chốt là những người đứng đằng sau vị giám đốc kia nhìn thấy, phía sau lưng anh ta, mồ hôi đã thấm ướt hết quần áo.
Chuyện này thực sự khó có thể tưởng tượng được!
Bùi Nguyên Minh vừa mới nói muốn người phụ trách tháp Dương Thành lăn xuống chỗ anh trong vòng ba phút, kết quả là chỉ trong ba phút anh ta liền lăn đến.
Nếu nói vừa rồi Trầm Vân còn ở trước mặt Bùi Nguyên Minh bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, thì giờ phút này cô ta không dám.
Bọn họ ở trong cái vòng luẩn quẩn này, cho nên mới hiểu được thế nào được gọi là sức mạnh của đồng tiền.
Ở trước mặt người bình thường họ có thể có đặc quyền, có thể kiêu ngạo.
Nhưng ở trước mặt những kẻ có tiền, bọn họ chỉ là một con hát tầm thường mà thôi.
Không phải nói xa vời, người quản lý cấp cao của tháp Dương Thành này cũng đã khiến bọn họ phải cung kính xua nịnh rồi.
Vậy mà người khiến quản lý cấp cao của Dương Thành phải kính nể, rốt cuộc anh có thân phận gì?
Giờ phút này, đám người Thái Khôn đều cảm giác rất khó thở.
Ở trước mặt kẻ có tiền, danh tiếng của bọn họ có thể được coi vào đâu chứ? Đây đều là người quyết định danh tiếng của bọn họ!
“Anh chậm một phút...” Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng.
Tổng giám đốc của tháp Dương Thành nghe thấy vậy suýt chút nữa là quỳ gối xuống lúc này run giọng nói: “Chủ...Chủ tịch, tôi đã cố gắng hết sức, nhưng anh cũng thấy được, hôm nay mọi người đến đây rất đông...”
“Tôi thật sự đã cố gắng đến nhanh nhất, tuy nhiên...”
Vào lúc vị tổng giám đốc kia mở miệng, các giám đốc điều hành khác cũng bày ra vẻ mặt kinh sợ.
Tháp Dương Thành cũng là một công ty trực thuộc tập đoàn đầu tư Bùi Thị, nếu như những vị giám đốc điều hành kia không biết người đàn ông này có thân phận gì,giờ phút này đều đã hiểu được.
Đây là người trong truyền thuyết...
Mà lúc nghe vị tổng giám đốc kia nói, bầu không khí xung quanh rơi vào tĩnh lặng!
Thái Khôn, Dương Duyệt, Trầm Vân, đảm người bảo an đều không ngoại lệ mà nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt khiếp sợ.
Chủ...Chủ tịch!
Cái gì?
Anh là chủ tịch sao?
Chủ tịch mà trẻ tuổi như vậy?
Bùi Nguyên Minh nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Tôi nhớ không nhầm thì tháp Dương Thành được ví như một trung tâm mua sắm cao cấp, nơi được nhắc đến với sự xa hoa và phục vụ nhiệt tình...”
“Từ khi nào mà một trung tâm mua sắm cao cấp lại trở thành một nơi để cho những người này đến biểu diễn làm ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh? Ai đồng ý vậy?”
Bùi Nguyên Minh nói ra những lời này, đồng thời liếc mắt nhìn Thái Khôn một cái.
Thái Khôn cùng những người đứng bên cạnh sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Bọn họ vừa mới tự nhận bản thân là người thuộc tầng lớp quý phái, thấy mình tài giỏi hơn người nên có đặc quyền! Nhưng giờ phút này khi bọn họ đối mặt với Bùi
Nguyên Minh lại bị anh ví như những con hát!
Trong lòng Trầm Vân hỗn loạn một lúc lâu, giờ phút này mới hiểu được, bản thân đã động vào người không dễ động.
Trong lúc nhất thời trong đầu cô ta là một mớ hỗn độn, không biết nên giải quyết như thế nào.
Dương Duyệt cũng chỉ biết cười gượng, không biết phải làm sao.
Nhưng Thái Khôn lại đột nhiên ném quả bóng rổ xuống đất, tức giận nói: “Anh nghĩ anh là chủ tịch, có thể nói chúng tôi là con hát thì nói sao?”
“Anh cho rằng nếu không có tôi, trung tâm mua sắm này lại có thể có nhiều người như thế sao?”
“Tin hay không thì tùy, hiện tại tôi chỉ cần nói một câu cũng có thể khiến phan của tôi đập nát nơi này!”
“Chỉ là một chủ tịch mà cũng ở trước mặt tôi ra oai! Diễn cho ai xem chứ!”