“Phốc ha ha ha…”
“Lý Bảo Tuân Lý Long Đầu cũng không dám động đến cậu sao?”
Lúc đầu Lôi Lão Hổ hơi sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha. “Không phải là cậu biết danh hiệu bên ngoài của Lý Long Đầu cho nên đặc biệt nói ra để hù dọa ông mày chứ?
” “Tôi nói cho cậu biết, ông đây không sợ tốt nghiệp Đại học Hạ Thanh! Cậu đừng dùng danh hiệu Lý Long Đầu để hù dọa tôi!”
“Cho dù cậu mang cố vấn Tô hay Tang Bửu Văn ra cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi đâu! Người phía sau tôi còn có thân phận tôn quý hơn cả bọn họ…”
Nói tới chỗ này, hình như Lôi Lão Hổ đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng, lời nói đột nhiên ngừng lại.
Ông ta hơi căng thẳng nhìn Bùi Nguyên Minh rồi sau đó nói: “Chẳng trách có người bảo tôi rằng phải chú ý cẩn thận với cậu, vừa rồi tôi không để ý, suýt chút nữa đã bị cậu gài bẫy rồi!
” “Được rồi! Bây giờ tôi không muốn nói nhảm với cậu nữa, nếu ba vợ của cậu đã dùng cậu để trả nợ, như vậy dựa theo quy củ, hôm nay trước hết chặt một đầu ngón tay của cậu!” “Cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
Vừa dứt lời, Lôi Lão Hổ rút ra một cây dao găm, trực tiếp đâm trên bàn. “Cậu muốn tự mình ra tay hay để mấy anh đây giúp đỡ cậu?”
Bùi Nguyên Minh đưa tay ra, trực tiếp rút con dao găm trên mặt bàn lên, quan sát từ cán đến mũi mấy lần rồi nói: “Dao găm của quân đội Nam Mỹ, chất lượng không tệ.”
Lôi Lão Hổ cười lạnh nói: “Đúng là có chút tinh mắt đấy, nhưng mà ánh mắt tốt thì cũng có ích lợi gì đâu?”
Bùi Nguyên Minh không lên tiếng mà dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa nhẹ nhàng xoay nhẹ con dao găm. Chỉ thấy con dao xoay tròn quanh ngón giữa giống như bông vụ. “Cái này…”
Trong nháy mắt, những người có mặt ở hiện trường đều cảm thấy hơi giật mình.
Nếu không phải là những người chơi dao găm quanh năm thì cũng không thể nào làm ra được động tác tay của Bùi Nguyên Minh.
Quan trọng hơn chính là đây cũng không phải là những trò đùa với con dao dùng để lừa gạt một số người, đây chính là lưỡi dao sắc bén.
Nhưng mà vấn đề là ngay trong giờ phút này, lưỡi dao bén nhọn chỉ như một món đồ chơi nhỏ ở trong tay của Bùi Nguyên Minh.
Lôi Lão Hổ thấy hơi sững sờ, theo bản năng nói: “Thằng ranh chết tiệt! Cậu học từ đâu vậy? Định hù dọa ai đó?”
Một tên côn đồ mở miệng bằng giọng điệu không xác định: “Đại ca! Em nhớ chỉ có quân sĩ từng trải qua chiến trường mới có thể chơi đùa dao găm như thế này!” “Những người chưa từng thấy máu tươi thì không thể nào có đủ can đảm để làm như vậy!”
Nghe được câu này, sắc mặt của mọi người đều lập tức thay đổi.
Lúc đầu Lôi Lão Hổ nhíu mày nhưng sau đó cười lạnh nói: “Mày cứ làm quá lên, một thằng ranh như cậu ta mà giống người trong quân đội sao? Mặc áo thêu rồng cũng không giống Thái Tử!” “Chắc là học từ mạng internet mà thôi!” “Hù dọa ai đó?”
Động tác trên tay của Bùi Nguyên Minh hơi ngừng lại một chút, anh nắm lấy lưỡi dao và nhàn nhạt nói: “Trước khi tôi chơi chán thì các người nên nói rõ xem ai đã xúi giục các người, như vậy tôi còn có thể không truy cứu trách nhiệm của các người…”
“Nếu không các người sẽ rất thảm, thật sự rất thê thảm đấy…”
“Con người tôi không quá kiên nhẫn nên các người cứ liệu đó mà làm!”
Bùi Nguyên Minh nói hời hợt nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, nhưng mà đám lưu manh côn đồ nghe được lời nói của anh, Lôi Lão Hổ và mấy chục tên đàn em đều bật cười thành tiếng.
Cái tên con rể đến cửa này cũng sắp bị người ta chặt đứt ngón tay rồi mà lúc này còn dám đứng đó đe dọa người ta!
Cái tên này vẫn chưa tỉnh ngủ sao?
Vào giờ phút này, mọi người không hẹn mà đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu để nhìn Bùi Nguyên Minh.
Người này đúng là ngay cả chữ chết cũng không biết phải viết như thế nào!
Ai mới là người sẽ thê thảm chứ?
Lôi Lão Hổ cười to ha ha ha rồi nói: “Thằng nhóc này thật là.. Không phải cậu cho rằng học chơi dao cho thật tốt thì có thể hù dọa người ta chứ? Nhưng mà cũng không sao, chính bản thân cậu ta không dám ra tay thì chúng ta giúp cậu ta là được!”
“Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta làm chuyện này…”
Nghe thấy đám người Lôi Lão Hổ lại bắt đầu nói nhảm, Bùi Nguyên Minh cũng không thèm mở mí mắt ra thêm một chút mà nhàn nhạt nói: “Tôi rất thiếu kiên nhẫn, cũng không cho các người quá nhiều thời gian, nếu như các người vẫn không chịu nói, tôi có thể đảm bảo là kết cục của các người sẽ rất thảm… Rất thảm…”