Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm, Bùi Nguyên Minh đã đến công ty truyền thông Vân thị.
Đi đến sảnh lớn của tòa nhà văn phòng, Bùi Nguyên Minh liền thấy được áp phích khổng lồ của Vân Lam.
Trên áp phích, Vân Lam hào quang vạn trượng, xinh xắn động lòng người, giống như là nữ thần. “Chỉ là con gái dòng bên của một gia tộc, năm đó cũng chỉ là một tiểu võng hồng tuyến mười tám mà thôi, vậy mà lại có thể đi đến một bước này, quả thật không tệ…” “Nhưng cô ta lại bán đứng bạn trai của mình, h ha…”
Bùi Nguyên Minh ngắm nghía tờ áp phích phía trên, trên mặt anh lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Hạ Vân ở bên cạnh khẽ lên tiếng: “Tổng giám đốc, tôi đã sớm hẹn trước với Vân Lam, sẽ nhanh chóng đến lượt của chúng ta thôi.” “Ừ, được.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói.
Nếu đã đến gặp Vân Lam, như vậy thì cứ dựa theo quy củ của cô ta đi, dù sao anh cũng không sốt ruột.
Không lâu sau đó, một nhân viên lễ tân đi tới, “Bùi tiên sinh, đã đến phiên mọi người rồi, mời đi theo tôi…”
Văn phòng Tổng giám đốc ở trên tầng cao nhất.
Cửa ra vào còn có mấy người bảo an đứng canh giữ.
Sau khi trải qua một lần soát người, hai người Bùi Nguyên Minh mới được phép đi vào.
Từ điểm này mà nói, Vân Lam vẫn rất cẩn thận. Bước vào trong văn phòng Tổng giám đốc, Vân
Lam đang làm việc. Nghe thấy có người tiến đến, đầu cũng không buồn nhấc, cô ta mở miệng nói, “Bùi tiên sinh, xin ngài chờ một chút, tôi sẽ xong ngay đây!”
Ngay lúc này, Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng nói, “Vân Lam, cô cũng thật uy phong.” “Hå?!”
Nghe lời này, Vân Lam đột nhiên cảm giác có mấy phần quen thuộc, dường như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Vân Lam chậm rãi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy người trước mặt, cô ta kinh ngạc thốt lên, “Bùi Nguyên Minh?”
Năm đó, bọn họ đều là bạn đại học với nhau, tất nhiên có quen biết lẫn nhau.
Chỉ có điều, Vân Lam không hề biết thân phận thực sự của Bùi Nguyên Minh. Cô ta chỉ biết là, Bùi Nguyên Minh giống với Phùng Văn Hạo, dường như cũng cùng có quan hệ rất lớn đến người trong truyền thuyết kia.
Nhưng mà dù sao năm đó cô ta cũng là người phụ nữ của Phùng Văn Hạo, mà cái chết của Phùng Văn Hạo lại có liên quan rất nhiều tới cô ta.
Cho nên, đối với Phùng Văn Hạo, cô ta cảm thấy hơi áy náy. Vậy nên thời điểm nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, trong lòng cô ta cũng có mấy phần sợ hãi.
Bùi Nguyên Minh cười nói, “Là tôi đây, bạn học cũ nhiều năm không gặp, sau khi cô nhìn thấy tôi thì lo lắng hồi hộp gì thế?”
Đôi chân dài của Vân Lam giờ khắc này hơi hơi phát run, nhưng ngoài miệng cô ta lại nói, “Tôi hồi hộp chỗ nào chứ?”
Bùi Nguyên Minh cười cười, ngồi xuống ghế sô pha đối diện cô ta, nói, “Tôi đây chỉ là đến thăm cô chút thôi, dù sao thì cô cũng là bạn gái của anh em tốt của tôi…” “Tôi rất khỏe! Có điều tôi với anh cũng không qua lại gì với nhau, không cần anh gửi lời hỏi thăm đâu. Và lại, hôm nay tôi bề bộn nhiều việc, anh nhanh đi khỏi đây đi!”
Vân Lam ngay lập tức ra lệnh đuổi khách. “Cô cứ lo lắng gì mãi thế? Tôi chỉ là đến nói chuyện làm ăn với cô mà thôi!”
Bùi Nguyên Minh chậm rì rì nói. “Anh muốn bàn chuyện làm ăn gì với tôi? Anh chẳng qua là con rể đưa tới cửa của nhà người ta mà thôi, có tư cách gì chứ?” Hiển nhiên, Vân Lam ít nhiều vẫn có hiểu biết đối với tin tức liên quan đến Bùi Nguyên Minh, giờ phút này cô ta không nhịn được mà có chút tò mò. “Cùng cô đàm phán chuyện buôn bán một cái video nhỏ.” Bùi Nguyên Minh cười nói.
Vân Lam nhíu mày, “Tôi không cần cái gì mà buôn bán một cái video nhỏ! Mau đi đi!” “Cô cứ xem hết video này trước đi đã rồi hẵng nói cũng không muộn.” Bùi Nguyên Minh cười cười, đặt di động lên mặt bàn.
Vân Lam vô ý thức đứng dậy, cầm điện thoại di động lên, “Video gì vậy?”
Đợi đến khi xem xong toàn bộ video trong điện thoại, sắc mặt Vân Lam trong nháy mắt điên cuồng thay đổi, trở nên hoàn toàn trắng bệch.
Cô ta “đùng” một tiếng, đóng kỹ cửa ra vào. Sau đó dùng ánh mắt dò xét nhìn Bùi Nguyên Minh, nói, “Anh… Anh từ đâu có được video này?” “Cô không cần quan tâm đâu. Hôm nay tôi đến đây chỉ để nói chuyện làm ăn với cô thôi.” Bùi Nguyên Minh cười nhạt nói.