Bùi Nguyên Minh gật đầu, vốn dĩ anh định bảo Hạ Vân đưa một chiếc xe qua.
Thế nhưng ngẫm lại bây giờ mình đang là một ông chủ nhàn nhã, còn bên chỗ Hạ Vân thì bận tối tăm mặt mũi không phân biệt được ngày đêm.
Lúc ấy Lê Ngữ Đồng sẵn lòng mở cửa xe để cho anh ngồi lên xe của cô ta.
Thấy Bùi Nguyên Minh chịu lên xe, trong lòng Lê Ngữ Đồng thầm vui vẻ.
Lúc đó trong mắt của cô ta, Bùi Nguyên Minh chính là một kẻ lắm tiền nhưng trình độ thấp.
Ở Dương Thành này, những kẻ giàu có như vậy tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng không phải là ít.
Thế nhưng lấy đâu ra một gã nhà giàu nào lại thích mang dép và diện đồ ngủ đi dạo phố nhỉ?
Dù sao bọn họ cũng là người lắm tiền nhiều của, cho nên có làm gì thì cũng chẳng sao cả.
Chiếc ô tô yên lặng chạy ra khỏi ga ra.
Lê Ngữ Đồng vừa lái xe, vừa tò mò hỏi: “Bùi Nguyên Minh, ba năm trước không phải anh làm con rể một chủ cửa hàng bán lẻ sao?”
“Không lẽ cậu đang mưu tính chuyện gì đó, chuẩn bị “một bước bay lên trời”?”
Bùi Nguyên Minh vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người nghi ngờ hành tung của anh ba năm nay.
Đã từ rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên có người hỏi về vấn đề này.
“Ừ, quả thật tôi đang làm việc ở chuỗi cửa hàng bán lẻ” Bùi Nguyên Minh ấp úng một hồi rồi mới mở miệng nói.
“Vậy ba năm qua anh làm gì ở cửa hàng bán lẻ đó vậy? Có phải vừa rồi chỉ cần làm sơ sơ thôi cũng kiếm được bảy tỷ không?” Mặc Dù Lê Ngữ Đồng đang lái xe, nhưng cặp mắt đào hoa long lanh của cô ta cứ dán chặt vào Bùi Nguyên Minh.
“Làm cho bên trả phí bảo vệ.” Bùi Nguyên Minh nói.
Lời anh nói cũng không sai, mấy năm gần đây cơ sở mà anh xây dựng sắp xếp hơi nhiều, hằng năm những cấp dưới thuộc quyền quản lý của anh cũng phải chia ra không ít tiền cho họ.
Nói rằng là trả phí bảo vệ cũng không quá.
“Vãi..”
“Thảo nào”
Lê Ngữ Đồng hít một ngụm khí lạnh, theo cô ta thì chắc Bùi Nguyên Minh đã lăn lộn trên thương trường thành cáo già rồi. Hơn nữa địa vị của anh rất cao là đẳng khác.
Đối với cô ta mà nói, Bùi Nguyên Minh chính là người của thế giới khác.
Chẳng trách mấy năm qua cô không nghe được tin tức cụ thể của Bùi Nguyên Minh.
Rất nhanh, chiếc Marserati đã lái thắng đến câu lạc bộ tư nhân ở Dương Thành.
Nhà hàng Hoàng Thiên!
Quả là một nơi cực kỳ xa hoa, mặc dù không khoa trương như nhà hàng có tháp xoay tròn như ở Dương Thành, thế nhưng chọn bừa một món thì cũng phải tầm sáu bảy triệu.
Vả lại quy mô ở nhà hàng này không hề nhỏ tý nào, đối với nhiều gia đình mà nói, một bữa cơm ở đây có thể ngốn của họ mấy tháng tiền lương.
Rốt cuộc, không phải cựu sinh viên nào cũng khởi nghiệp thành công, đến nay có người trở nên giàu có, và cũng có người chẳng làm ăn được là bao.
Lúc ấy ở trước cửa của nhà hàng Hoàng Thiên, có mấy người mặc âu phục giày da đang đứng chờ ở đấy, nhìn thôi cũng biết là những nhân vật máu mặt trong xã hội đang đứng chờ.
Lúc đứng chờ, nhìn thấy chiếc xe Maserati chở tổng giám đốc đến, tất cả ánh mắt mọi người đều sáng rực, nhanh chóng bu lại.
Lê Ngữ Đồng chẳng những xinh đẹp mà thân hình cô ta vô cùng bốc lửa, điều quan trọng là thu nhập cực kỳ cao, đối tượng kết bạn đều là các doanh nhân thành đạt.
Nếu như có thể theo đuổi được cô ta, chắc chắn rằng sự nghiệp của mình sẽ có một cánh tay đắc lực trợ giúp, cuộc đời coi như lên tiên.
Lúc ấy, những bạn học nam đều có hơi phấn khích, ai ai đều nhanh chóng vây quanh.
“Đây chẳng phải là hoa khôi trường của chúng ra sao? Hoa hậu của trường ngày càng giống Việt kiều rồi đấy!”
“Tớ đã sớm nghe rằng hoa khôi trường mình càng ngày càng đẹp! Giờ mới chiêm ngưỡng được, quả thực là như thế”
“Hoa khôi trường ơi, khí chất của cậu và con xe Maserati này thật xứng đôi vừa lứa! Nhìn vừa trang trọng, lịch sự, sang chảnh nữa chứ!”
“Tớ nghe nói mỗi một năm thu nhập của cậu phải đến mấy tỷ, quả nhiên là lợi hại!”
Những bạn học nam kia đều không ngừng tâng bốc Lê Ngữ Đồng.
Lê Ngữ Đồng cười khẽ, mấy màn xu nịnh tâng bốc kiểu này cô nhìn chán rồi, những người đàn ông giả tạo như vậy cô không có hứng thú chút nào, cũng sẽ không thể hiện rõ mục đích như thế.
Mấy tên này cũng coi như là thành công, thế nhưng Lê Ngữ Đồng lại liệt đám đó vào danh sách những người không chung thế giới với cô ta.
Một lát sau, ở ghế phụ chiếc Maserati có người mở cửa ra.
Ai nấy đều theo bản năng quét mắt đến, sau đó thấy Bùi Nguyên Minh thong thả bước xuống.
Trong nháy mắt, nụ cười trên gương mặt họ đều tắt ngúm…