Lão Cửu Đạo Môn trở tay tát mạnh một cái qua.
Trực tiếp đánh lên trên mặt Trịnh Chí Dụng, đánh một cái khiến đầu óc của anh ta choáng váng luôn.
Nhưng giờ phút này anh ta lại không dám đánh lại, cũng không dám nói nhảm, mà chỉ dám ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Cửu gia, là tôi sai rồi… Là tôi có mắt không tròng..”
“Ngài có dặn dò gì thì ngài cứ nói…”
Lão Cửu Đạo Môn là nhân vật như nào, nếu muốn giết chết anh ta không phải là quá dễ dàng rồi sao?
Anh ta vừa mới phách lối trước mặt Trịnh Tuyết Dương, nhưng giờ phút này khi nhận ra thân phận của Lão Cửu, ngay cả đánh rắm mà anh ta cũng không dám thả.
Trịnh Thu Hằng cũng im thin thít như ve sầu mùa đông, mặc dù cô ta sắp gả vào nhà họ Bối, thận phận không tầm thường.
Nhưng cô ta cũng sợ!
Ở cái chỗ như này, nếu không may trên đường có người trực tiếp làm nhục cô ta, vậy cô ta còn có tư cách gì gả vào nhà họ Bổi nữa?
Cho nên, giờ phút này cô ta còn muốn sợ hãi hơn cả Trịnh Chí Dụng.
Không nghĩ tới Lão Cửu thế giới ngầm lại không để ý tới Trịnh Chí Dụng, mà đến trước mặt Trịnh Tuyết Dương buông thống hai tay, kính cẩn lễ phép nói: “Tổng giám đốc Tuyết Dương, vừa rồi hai người kia có phải đang làm phiền ngài không? Nếu đúng như vậy thì tôi sẽ ném họ tới sông Châu Giang cho cá ăn”
Lời của ông ta vừa nói ra khiến cho Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng muốn khóc.
Với ông lớn này mà nói thì đúng là ông ta thật sự sẽ làm ra được chuyện như vậy.
Trịnh Chí Dụng còn đỡ chứ Trịnh Thu Hằng thì trực tiếp sụp đổ rồi.
“Tuyết Dương, tôi thật sự muốn gả vào nhà họ Bối, sau này tôi còn là chỗ dựa của nhà họ Trịnh, tôi không thể xảy ra chuyện gì đây, cô thả tôi đi đi”
Trịnh Thu Hằng lôi kéo tay Trịnh Tuyết Dương nói.
Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, chỉ là một lát sau cô vẫn thở dài một hơi.
Hai người kia dù quá đáng như thế nào cũng đều là người nhà họ Trịnh.
Gio phút này nếu muốn Trịnh Tuyết Dương ra tay tàn độc thì cô thật sự không có lòng dạ hung ác tới vậy.
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương không ra lệnh gì, Lão Cửu thế giới ngầm lập tức phất tay đánh một cái thật mạnh vào mặt Trịnh Chí Dụng nữa, sau đó hạ thấp người nói: “Tổng giám đốc Tuyết Dương, cô yên tâm đi, có chúng tôi ở công trường bên này, nếu ai dám có ý đồ xấu tôi sẽ đánh chết ngay!”
Trịnh Tuyết Dương không ra tay với hai người Trịnh Chí Dụng, vì nể mặt Trịnh Tuyết Dương nên Bùi Nguyên Minh cũng tạm thời coi như bỏ qua.
Đồng thời, anh cũng không muốn đánh rắn động cỏ, mà chỉ muốn nhìn xem cuối cùng là nhà họ Bối đang chuẩn bị cái gì.
Rất nhanh, kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn cũng đã tới.
Lê Ngữ Đồng đặc biệt gọi một cuộc điện thoại cho Bùi Nguyên Minh, nhắc nhở anh đến tham gia tiệc gặp mặt bạn bè đại học vào đêm nay.
“Hôm nay anh muốn tham gia một bữa tiệc gặp mặt bạn cũ thời đại học, có lẽ bên đêm sẽ về hơi muộn”
Bùi Nguyên Minh nói một tiếng với Trịnh Tuyết Dương, hai người cũng không phải bạn bè cùng học chung.
Mà bây giờ Trịnh Tuyết Dương cũng bận rộn nhiều việc, bận tới mức cũng không có thời gian đi cùng Bùi Nguyên Minh tham gia buổi họp lớp này.
“Được, anh có bận thì cứ bận đi, chỉ là anh không thay một bộ đồ khác sao?” Trịnh Tuyết Dương vừa nhìn phương án vừa đánh giá trên dưới Bùi Nguyên Minh một chút.
Bùi Nguyên Minh mặc trên người là bộ đồ hàng vỉa hè mua trước đó.
Ngược lại Bùi Nguyên Minh cũng không quan tâm lắm, anh nói: “Không sao hết, mặc như vậy thoải mái hơn.”
Chờ thang máy chuyên dụng tới, rồi đi xuống gara, cách đó không xa là Lê Ngữ Đồng đang lái một chiếc Maserati Tổng thống dừng lại trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Một cô gái nữ tính độc thân hơn hai mươi tuổi mà lái một chiếc xe dạng như này, từ đó có thể nhìn ra, chồng tương lai của cô ấy tuyệt đối không phải là người bình thường.
Ít nhất cũng phải là một quản lý cấp cao của công ty hoặc đời thứ hai của một doanh nghiệp.
Đàn ông bình thường vốn dĩ không xứng với cô ấy.
Chỉ là trước mặt Bùi Nguyên Minh, Lê Ngữ Đồng lại không có chút tư thái cao cao tại thượng nào, mà cô ấy cười đi xuống khỏi xe, chủ động mở cửa xe cho Bùi Nguyên Minh: “Chị dâu không đi cùng chúng ta sao?”
“Gần đây cô ấy tương đối bận rộn, không có thời gian” Bùi Nguyên Minh nói.
“Vậy hay là… anh lên xe của tôi?”
Mặc dù Lê Ngữ Đồng đã mở cửa xe ra nhưng vẫn hỏi một câu như vậy, cô ấy sợ Bùi Nguyên Minh không lên xe.