**********
"Không dám, không dám!" "Cậu Minh, tôi là nói đùa thôi."
Hùng Tiến Đạt run rẩy lập cập, rũ đầu xuống vẻ mặt sợ hãi mở miệng.
Nói đùa cái gì?
Dạy dỗ Bùi Nguyễn Minh?
Cho Bùi Nguyên Minh một bài học?
Ông ta còn không có bản lĩnh này.
"Không dám?"
Bùi Nguyễn Minh vỗ vỗ nhẹ vào mặt Hùng Tiến Đạt.
"Nếu như tôi nhớ không nhầm, lần trước ông cũng nói như vậy đúng không?" "Để cho ông nhớ lâu một chút, tôi còn lột bớt chút da của ông" "Kết quả thì sao? Ông vẫn như cũ giễu võ dương oai, ức hiếp đàn ông, cưỡng hiếp phụ nữ " "Xem ra giáo huấn vẫn chưa đủ khắc sâu?" "Cậu Minh, tôi xin lỗi" "Hôm nay tôi nhất định sẽ đưa cho cậu công đạo"
Bùi Nguyễn Minh thản nhiên nói: "Đưa như thế nào?"
Hùng Tiến Đạt vẻ mặt thay đổi, ngay sau đó ông ta cầm lấy tay trái của mình bẻ mạnh một cái.
Liền nghe thấy một tiếng "răng rắc", xương tay trái của Hùng Tiến Đạt trực tiếp đứt gãy.
Ông ta còn lại là cả người thấm đẫm mồ hôi, giờ phút này run rẩy lập cập nhìn Bùi Nguyên Minh, bày ra biểu cảm lấy lòng
Bùi Nguyễn Minh vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Chưa đủ." "Phải phải phải."
Hùng Tiến Đạt luôn mồm vâng dạ, sau đó chỉ tay xuống một cấp dưới, trầm giọng nói: "Cậu, lại đây." "Đánh gãy tay phải của tôi!"
Rất nhanh, một tên chánh thanh tra run rẩy lập cập đi tới, trong ánh mắt như cười như không của Bùi Nguyên
Minh, một tiếng "răng rắc" vang lên khi tay phải của Hùng
Tiến Đạt cũng bị bẻ gãy.
Sau khi phế đi hai tay, Hùng Tiến Đạt toàn thân toát mồ hôi lạnh quỳ trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Trước khi vị thiếu gia này vẫn chưa hài lòng, ông ta tuyệt đối không dám cút đi.
"Không tồi, lần này so với lần trước có hơn vài phần thành ý.
Bùi Nguyễn Minh một cước đá Hùng Tiến Đạt xuống đất.
"Bây giờ, mang người của ông cút đi cho tôi." "Còn có lần sau, sẽ không đơn giản gãy tay như vậy đầu"
Hùng Tiến Đạt liên tục gật đầu, giờ phút này vội vàng bò rời đi, đồng thời vẻ mặt thù hận liếc nhìn Trần sư huynh một cái.
Nếu như không phải là tên khốn này gọi một cuộc điện thoại, mình làm sao có thể rơi vào kết cục như thế này.
Đợi đám người này rời đi, bầu không khí lúc này trở nên vô cùng khó xử.
Đặc biệt là Trần sư huynh, lúc này vẻ mặt biến thành màu đen.
Bùi Nguyên Minh lại tự nhiên bưng chén trà Phổ Nhỉ bên cạnh lên thổi thổi, sau khi uống một ngụm, mới thản nhiên mở miệng: "Xem ra, chỗ dựa của anh không vững chắc lắm" "Tôi lại cho anh thời gian nửa giờ đồng hồ, để anh tiếp tục gọi người." "Hy vọng tiếp theo anh không làm cho tôi thất vọng
Trong nháy mắt vẻ mặt của Trần sư huynh khó coi tới cực điểm
Anh ta biết rõ, ngay cả Hùng Tiến Đạt cũng bị Bùi Nguyễn Minh giảm đạp trên mặt đất, vậy thì gọi những người bình thường tới cũng không có nghĩa lý gì.
Nghĩ tới điều này, Trần sư huynh cần chặt răng, gọi một cuộc điện thoại cho ông chủ lớn của anh ta.
Nửa giờ sau, ở bên ngoài thành phố điện ảnh Vũ Thành, đột nhiên truyền tới tiếng nổ vang cực lớn của động cơ ô tô,
Liên nhìn thấy một dàn xe Land Rover Range Rover dừng lại trước cửa, sau đó cửa xe mở rộng, một đám người đàn ông thân mặc âu phục nối đuôi nhau đi ra.
ở chính giữa, là một ông già trang phục thời Đường.
Ông ra thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, nhưng trên người lại tỏa ra phong thái đặc biệt của một xã hội đen.
Bùi Nguyễn Minh vẻ mặt lãnh đạm quét qua, tiếp đó anh nhớ ra rồi.
Vị này hẳn là bang chủ của bang Kim Tiền, một trong sáu bang mạnh nhất giới hắc bạch của Vũ Thành, một trong những thủ lĩnh của giới hắc bạch, Thượng Quan Kinh Hồng!
Bang Kim Tiền ở trong sáu bang lớn, sức mạnh không phải là mạnh nhất.
Nhưng bọn họ tuyệt tối là bối cảnh đứng đầu, cũng kiếm tiền nhiều nhất.
Kim Tiền, nói trắng ra chính là vàng.
Bang Kim Tiền nói trắng ra, chính là thánh địa võ lâm của cung điện Hoàng Kim Có thể nói, ý nghĩa tồn tại của bang Kim Tiền, căn bản chính là để kiếm tiền thay cho cung điện Hoàng Kim.
Vậy nên vầng sáng trên đỉnh này, Thượng Quan Kinh Hồng ở Vũ Thành gần như không ai dám chọc vào.
Ngay cả người nhà họ Long, người nhà họ Kim, người nhà họ Vạn, cũng đều phải cho ông ta ba phần nể mặt..