Nhưng mà ngay khi bác sĩ này vừa ngồi vào ghế lái, thân hình của anh ta đột nhiên cứng đờ lại.
Bởi vì không biết từ lúc nào, thì một cây dao giải phẫu đã được đặt ở trên cổ họng anh ta.
"Chào buổi tối.
Bùi Nguyên Minh ở phía sau thò đầu ra, cười giống như không phải cười mở miệng nói.
Mà khi bác sĩ này nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, cả người anh ta cũng cứng đờ lại, cho dù có nghĩ như thế nào thì anh ta cũng không ngờ rằng, bản thân anh ta lại gặp phải hàng thật.
Tay phải của anh ta vội vàng mò vào trong hộp bên tay ghế, muốn cầm tới súng sống được giấu trong đó, nhưng mà Bùi Nguyên Minh hơi dùng sức trong tay, khiến cho động tác của anh ta phải ngừng lại trong nháy mắt "Anh dạng này là không đúng...!
Bùi Nguyên Minh cười cười.
"Tất nhiên anh đã muốn giả mạo tôi, thì cũng nên giả mạo cho giống một chút, dù sao tôi sẽ không tùy tiện nổi giận"
Ánh mắt của bác sĩ lạnh lẽo, bên trong ánh mắt tràn đầy sát ý, lạnh giọng nói: "Vốn còn không muốn giết chết anh, đã trùng hợp gặp thế này thì thật ngại quá." "Tôi chỉ có thể nghĩ biện pháp tiễn đưa anh lên đường" "Tiễn đưa tôi lên đường?" Khóe miệng Bùi Nguyên Minh hiện lên nụ cười nhạt, "Bây giờ hẳn là tôi có thể dễ dàng tiễn đưa anh về chầu trời mới đúng." "Trên thực tế, anh muốn giết Phạm Lưu Tam thì giết, cũng không có bất kỳ quan hệ gì với tôi, nhưng mà muốn tôi nhận cái tiếng xấu này, thì có phải là không được tốt lắm hay không?"
Bùi Nguyên Minh vừa rồi thấy toàn bộ quá trình, nhưng mà anh cũng không có ra tay ngăn cản, dù sao người ta là chó cắn chó, cũng không có quan hệ gì với anh.
Bác sĩ bây giờ hít sâu một hơi, sau đó lạnh giọng nói: "Họ Bùi, anh muốn bắt sống tôi? Làm sao có thể chứ?" "Rất khó sao?"
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng.
"Lúc này anh còn mạnh miệng thì có tác dụng gì không? Chỉ cần tay phải của tôi hơi dùng sức một chút, thì cái mạng nhỏ của anh đã không có rồi." "Hay là anh nghĩ rằng, chỉ cần anh cứng miệng thì tôi sẽ giết anh trước?" "Nhìn không ra anh vẫn rất trung thành đó chứ, chỉ tiếc rằng, bây giờ tôi còn chưa có muốn giết anh."
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyễn Minh đưa tay trái ra vỗ một cái phần bụng của đối phương.
Trong chốc lát, một cảm giác suy yếu hiện lên trong cơ thể tên bác sĩ này.
Vừa rồi tên sát thủ còn tràn ngập sát khí, giết không biết bao nhiêu người, trong nháy mắt cả người đã không còn chút sức mạnh, suy yếu giống như con cừu non vậy.
Sau khi làm xong tất cả, Bùi Nguyễn Minh mới cất cây dao giải phẫu trong tay lại, sau đó quan sát đối phương một lát, thản nhiên nói: "Người của nhà họ Kim sao?"
Trong lúc nói chuyện, anh đánh một cái tát tai, đánh rớt viên thuốc độc mà tên bác sĩ này đang định cắn nát.
Bác sĩ nhíu chặt lông mày, rõ ràng anh ta đã bị Bùi Nguyễn Minh phế đi, cho nên muốn tự sát.
Nhưng mà anh ta không ngờ rằng, thậm chí quyền hạn tự sát của anh ta mà Bùi Nguyên Minh cũng lấy đi.
"Họ Bùi, đừng có nói nhảm, có bản lĩnh thì hãy giết tôi." "Anh cũng không cần đắc ý.
Anh đã trêu chọc người không thể trêu chọc, cho nên sớm muộn gì thì anh cũng sẽ phơi xác ở đầu đường mà thôi.".
ngôn tình hoàn
Bây giờ tên bác sĩ ngẩng cổ lên, bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.
"Anh có bản lĩnh thì giết tôi à." "Giết anh sao?"
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng.
"Tại sao tôi phải giết anh?" "Anh thế nhưng là một cái chứng cứ còn sống." "Ví dụ như gương mặt này của anh là làm sao làm được, tại sao anh lại muốn giết Phạm Lưu Tam.
Những chuyện này tối đều cần anh từ từ nói rõ ràng.
"Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không chơi chậm rãi với anh.
Nhưng mà tôi có một chút thuộc hạ, ví dụ như Hàn Sang của băng Phủ Rìu.
"Cậu ta hết lòng hết dạ muốn biểu hiện ở trước mặt tôi.
Tôi nghĩ loại cơ hội này, cậu ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Nghe Bùi Nguyên Minh mà nói, bác sĩ này mặt coi thường chi sắc, hắn là tại hoàng kim cung trải qua huấn luyện đặc thù người.
Một cái côn đồ đầu đường, làm sao có thể cạy mở miệng của hắn?
Bùi Nguyễn Minh im lặng nở nụ cười, không có giảng giải quá nhiều, mà là cầm điện thoại di động lên, bấm một cái mã số: "Hàn Sang, người từng trải dân bệnh viện một chuyển....