(D)
Nghe thấy những lời này của Lý Hải Ngựng, đôi mắt Huỳnh Mã Khắc lóe lên sự tán thưởng.
Không hổ là người phụ nữ do mình lựa chọn tỉ mỉ, cô ta còn rất biết cách phối hợp với mình.
Lúc này, Huỳnh Mã Khắc mới cười nhẹ cầm ly sâm panh bước lên, nhàn nhạt nói: "Mọi người cùng tới xem thử đi."
"Anh Bùi, cậu chủ hàng đầu của Vũ Thành chúng ta, tiện tay có thể lấy ra mười tỷ, mỗi ngày một mục tiêu nhỏ, luôn không có hứng thú với tiền, rốt cuộc là trong thẻ có bao nhiêu tiền"
"Nói không chừng còn có thể nhờ Cơ hội này mà làm quen với anh Bùi, tương lại có chuyện gì còn có thể tìm đến sự tài trợ của anh Bùi"
"Anh Bùi đúng là Thẩm Vạn Tam của Vũ Thành đấy." "Anh Bùi vô địch".
"Anh Bùi muôn năm."
Theo lời mời của Huỳnh Mã Khắc, một nhóm người giả vờ hành lễ với Bùi Nguyễn Minh, hơn nữa còn tụ tập trước mặt anh với biểu hiện a dua nịnh hót.
Nhưng bất cứ ai tinh mắt cũng có thể nhận ra đây thực ra là đang chế giễu Bùi Nguyên Minh.
Tên ngốc Bùi Nguyên Minh này sẽ không coi là thật chứ? Rất nhiều cô chủ gia thể hiển hách còn liên tục cười nhạo, đúng là ngu ngốc.
Bây giờ xem anh còn giả bộ như thế nào nữa.
"Ting." Đúng lúc này, điện thoại của Bùi Nguyên Minh khẽ rung lên.
Anh vô thức lấy điện thoại ra, muốn xem tin nhắn.
Nhưng không cẩn thận lời trượt tay bấm vào mở thông báo bằng giọng nói.
"Kính gửi khách hàng, số tiền bạn thu được vào tài khoản của bạn từ Khu giải trí Thủ Đô là mười tỷ."
Biểu cảm của mọi người trên khán đài đều hơi cứng đờ, nhất thời không thể phản ứng lại được.
Ngay cả Huỳnh Mã Khắc người của dòng họ đứng thứ ba kiêu ngạo nhất của Thiên Trúc, lúc này khuôn mặt cũng thất thần.
Mọi người đều nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, không biết nên phản ứng như thế nào.
Rõ ràng không ai có thể ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại thực sự có được mấy chục tỷ vào tài khoản trong vài phút.
Xa Huyền Đức nuốt mạnh một ngụm nước miếng, có chút khô miệng, cả đời này anh ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Lý Hải Ngưng ban đầu vốn dĩ coi thường Bùi Nguyên Minh, giờ cảm thấy ngứa giữa hai ngón tay cái, cô ta rất muốn Bùi Nguyên Minh có thể trị ngứa cho cô ta.
Mà những cô cô chủ con nhà danh giá lúc này mới khẽ mở miệng, nước miếng sắp trào ra, không thể kiềm chế được biểu hiện tham lam của mình.
Ngay cả Trịnh Khánh Vân cũng hơi sững lại, hiển nhiên cô ta không ngờ Bùi Nguyên Minh lại giàu có như vậy.
Bản thân Bùi Nguyên Minh cũng hơi sửng sốt, nhưng vẫn phản ứng kịp thời.
Đây chắc là khoản lợi nhuận đầu tiên của Khu giải trí Thủ Đô mà nhà họ Thôi chuyển tới.
Xét cho cùng hôm đó anh cũng đã thắng Lý Liên Kiệt không ít, cộng với việc kinh doanh của nhà họ Thôi thì chuyện được cộng mười tỷ vào tài khoản cũng có vẻ hợp lý.
Điều quan trọng nhất là Thôi Nhã Tuyết biết anh đến Vũ Thành có việc, nên đã lập tức chuyển tiền ngay.
Đây là vì sợ anh không có tiền tiêu à? "Mười tỷ?"
Tất cả mọi người vẻ mặt đờ đẫn, Huỳnh Mã Khắc nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
"Tôi tin quái gì anh." "Lại còn được chuyển từ Khu giải trí Thủ Đô?"
"Nếu muốn có thu nhập như vậy từ Khu giải trí Thủ Đô, hoặc là anh phải có một trong sáu tấm đổ bài, hoặc anh là vua cờ bạc."
"Nhưng một kẻ ở rể như anh làm sao có bản lĩnh như vậy?" "Còn cố ý trượt tay?".
"Đây là đang kiếm một phần mềm giọng nói để giả bộ ra vẻ sao?" "Thực sự có bản lĩnh như vậy, còn cần phải ở rể à?"
Những người vừa rồi bị chấn động đến mức tê cả cơ mặt lại, khi nghe thấy những lời này đều cảm thấy bản thân là đang bị Bùi Nguyên Minh lừa gạt.
Anh là một kẻ ở rể, lại còn bị người ta quét ra khỏi cửa thì làm sao có thể có thu nhập như vậy được.
Anh có biết mười tỷ là mấy con số không? Anh có xấu hổ khi giả vờ ra vẻ như thế này không?.