"Được rồi, tôi hiểu, tôi hiểu." Thanh niên Thiên Trúc gọi là Xa Huyền Đức, lúc này ra vẻ khom lưng cúi đầu.
"Anh Bùi, nếu có chỗ nào đắc tội, xin hãy tha thứ." "Tuyệt đối không nên vì mục tiêu nhỏ của anh mà đến đập chết tôi.
"Tôi rất sợ đấy." "Của cải của cả nhà tôi chỉ bằng mười mấy mục tiêu nhỏ của anh mà thôi."
Lúc này, Xa Huyền Đức vẻ mặt khiếp sợ khép na khép nép hành lễ với Bùi Nguyên Minh khiến cho tất cả mọi người lại một phen cười nghiêng ngả.
Mà trong mắt những cô gái xinh đẹp kia, Bùi Nguyên Minh đã trở thành một tên ngốc tự cho mình là tài giỏi.
"Anh Bùi, một nhân vật như anh nhất định là người đầu tiên ở Vũ Thành này."
Huỳnh Mã Khắc cười cười, lắc lắc chiếc dây chuyền vàng lớn, đeo quanh cổ ung dung nói: "Tôi đến Vũ Thành lần này, mục đích chính là xây dựng cơ sở y tế ở Vũ Thành và sản xuất một số sản phẩm thuốc quốc tế đang cần gấp".
"Tôi vốn định chuẩn bị tìm ngân hàng để tài trợ mấy tỷ, nhưng anh Bùi đã nhiều tiền như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy rằng cầu thần bái phật không bằng cầu anh Bùi đây”
"Chỉ cần anh Bùi chịu đầu tư, tôi cam đoan anh sẽ nhận lại được tiền gốc trong vòng một năm"
"Lợi nhuận trong vòng mười năm có thể gấp hơn ba lần tiền gốc." "Anh nghĩ thế nào?" "Anh Bùi, anh có hứng thú không?" "Đối với anh mà nói, vài tỷ chắc chỉ đơn giản như uống ngụm nước nhỉ?" "Anh nghĩ sao về việc vung tay thưởng cho con người nhỏ bé như tôi đây?" Một nhóm đàn ông và phụ nữ nhìn thấy cảnh này càng cười ngặt nghẽo hơn.
Huỳnh Mã Khắc quá đểu rồi, chuyện này không đơn giản chỉ là không giữ thể diện cho Bùi Nguyên Minh.
Hơn nữa còn trực tiếp trà dụi mặt Bùi Nguyên Minh xuống sàn.
"Anh rể, chúng ta đi thôi." Trịnh Khánh Vân nhìn thấy cảnh này, rất tức giận muốn kéo Bùi Nguyên Minh rời đi.
Mặc dù cô ta biết rằng Bùi Nguyên Minh giàu có, nhưng giàu có cũng không thể tùy tiện đầu tư.
Hơn nữa thanh niên của Thiên Trúc này thoạt nhìn thật sự đã thấy không đáng tin, sao có thể để anh ta lừa được chứ?
Tuy nhiên, lúc này Bùi Nguyên Minh lại xua tay, ra hiệu Trịnh Khánh Vân yên tâm, đừng nóng vội.
Sau đó, anh nhìn Huỳnh Mã Khắc với vẻ thích thú nói: "Xây dựng cơ sở y tế?"
"Nếu đó là một dự án thực sự, không phải là một loại thuốc thông thường, hơn nữa lại có thể đảm bảo hoàn vốn trong một năm, trong mười năm lãi gấp ba lần, dự án này đúng là không tồi.”
"Như vậy đi.
Anh đi viết một bản kế hoạch, sau đó gửi cho tôi bản tài liệu mà anh đã chuẩn bị ở giai đoạn đầu và văn bản phê duyệt của nhà nước."
“Chỉ cần dự án này là thật, anh cũng đảm bảo có lợi nhuận như vậy, thì tôi đầu tư cho anh mười tỷ cũng được.”
Mặc dù dáng vẻ Huỳnh Mã Khắc giống như một kẻ giết người, nhưng chỉ cần là dự án có thể kiếm tiền, Bùi Nguyên Minh cũng không ngại kiếm chác một chút.
Dẫu sao cũng hiếm có người muốn làm việc thay cho mình.
"Bản kế hoạch? Đầu tư mười tỷ cũng được?" Nghe thấy cầu này, tất cả những người có mặt đều không nhịn được cười.
Mọi người ai nấy đều cười nghiêng ngả.
Cho dù ba cậu chủ của nhà họ Long có tới, có lẽ cũng không dám nói như vậy.
Đầu tư mười tỷ, đó không phải là tài sản lên tận tiền chục tỷ rồi sao? Cho dù là dòng họ giàu có hàng đầu ở đây cũng sẽ không có nhiều tiền mặt như vậy.
Mà cái tên Bùi Nguyên Minh này đến cả điều này cũng không hiểu, lại còn ở đây chém gió.
Một màn này càng khiến cho mọi người cảm thấy, Bùi Nguyên Minh là một kẻ nghèo kiết xác, mà còn muốn đi lừa thiên hạ.
Huỳnh Mã Khắc cố tình đánh vào mặt anh, anh không những không biết tự lượng sức mình, mà lại còn giơ mặt ra cho người ta tạt thêm mấy cái?
Đúng là ngu ngốc tới cùng cực.
Lý Hải Ngưng cười nhạo: "Được rồi, anh Bùi này." "Tôi là thư ký của cậu Huỳnh." "Ngày mai tôi sẽ gửi cho anh bản kế hoạch."
"Nhưng nếu anh muốn xem những thứ này, vậy thì để chúng tôi kiểm tra vốn một chút, điều này không quá đáng chứ?"
"Nào, chúng ta cùng nhau xem xem, anh Bùi có thể tiện tay đầu tư mười tỷ rốt cuộc thì trong thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiền?.