Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Chí Lối đầy vẻ kinh ngạc, cô ta vô thức nói: "Anh Bùi, anh có tư cách như vậy cũng nên đóng góp cho đất nước.
Tôi mời anh."
"Ông Lỗ Đạo Thiên, ông nói quá lời rồi".
"Tôi nói, tôi không biết y thuật, tôi chỉ biết giết người"
"Văn nói có trước có sau, nghề nghiệp thì phải có chuyên môn.”
"Tôi chỉ may mắn cứu được người vì nằm trong lĩnh vực chuyên môn của tôi."
Bùi Nguyên Minh không đợi Ninh Chí Lôi nói xong đã đỡ Lỗ Đạo Thiên lên: "Dù sao ông Vạn đã bị thương nhiều năm, tuy đã bình phục, nhưng vẫn cần điều dưỡng một thời gian."
"Tiếp theo sẽ phải làm phiền khắc tinh của tử thần rồi" Bùi Nguyên Minh nói xong thì xoay người rời đi.
Đối với người phụ nữ Đại Long Đầu, công chúa chân chính của Đại Hạ này, Bùi Nguyên Minh không có ý tiếp xúc sâu.
Dẫu sao thì một thế tử bị truy đuổi sau lưng, ít quan hệ vẫn hơn.
Bùi Nguyên Minh không có hứng thú đối phó với những tên kia.
Khi rời khỏi khu vực số một, các mối quan hệ của Bùi Nguyên Minh ở Vũ Thành đã tăng lên một bậc.
Nếu nói rằng trước đây ở nhà họ Vạn, chỉ có một Vạn Phước Nhân nghe lời anh.
Chỉ sợ từ nay về sau, Vạn Thiên Cửu oai phong lẫm liệt kia cũng phải khúm núm với anh.
Nhưng bản thân Bùi Nguyên Minh cũng không quá quan tâm đến điều này.
Anh cứu Vạn Khiếu Đường chủ yếu là nể mặt Vạn Phước Nhân.
Mặt khác, Bùi Nguyên Minh biết rằng Vạn Khiếu Đường khi còn trẻ cũng là một nhân vật một lòng vì nước vì dân.
Nếu một người như vậy tuổi già lại không thể chết yên lành thì thật đáng buồn.
Trở lại căn cứ của băng Phủ Rìu, Bùi Nguyên Minh nhìn ánh đèn mờ ảo xung quanh mà không khỏi lắc đầu.
Lúc đầu anh thấy chỗ này cũng không tệ lắm, nhưng sau khi so sánh với khu vực số một, anh biết rằng nơi ở tốt nhất Vũ Thành chính là khu vực số một.
Đang suy nghĩ tìm cơ hội để Vạn Phước Nhân giúp anh mua một căn biệt thự cho Trịnh Tuyết Dương sống ở khu vực số một, thì một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng anh.
"Anh rể".
Trịnh Khánh Vân không biết từ đầu chui ra, tung tăng nắm lấy cánh tay Bùi Nguyên Minh nói: "Anh rể, tối nay anh có rảnh không?"
Hôm nay tâm trạng Trịnh Khánh Vân rất tốt, cô ta mặc một bộ váy màu đen của Chanel mùa này, tay áo trễ vai lộ ra làn da trắng như tuyết, rất bắt mắt người ta.
Hơn nữa cô ta còn vừa mới tắm xong, trên người có mùi thơm cơ thể nữ tính nhàn nhạt, khiến người ta theo bản năng hít một hơi thật sâu.
"Sao em lại ở nhà? Chị em và mẹ em đâu?"
Bùi Nguyên Minh ổn định tinh thần, rút tay ra.
Trịnh Khánh Vân cười nói: "Chị tôi bây giờ muốn trở thành nữ tổng giám đốc khuôn mẫu, hiện tại đang làm thêm giờ".
"Mẹ nói rằng 40% cổ phần thuộc về bà ấy, vì vậy bà ấy cứ một mực đi theo trông chừng."
"Nhưng phó giám đốc như tôi lại không có chuyện gì làm nên đi về sớm" “Mà này, anh rể, anh còn chưa nói với tôi, đêm nay anh có rảnh không?” Trịnh Khánh Vân chuyển đề tài.
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, mới nói: "Có rảnh.
Có chuyện gì sao?" "Được rồi.
Vậy thì đêm nay tôi muốn anh làm bạn trai của tôi một đêm" Trịnh Khánh Vân cười nói.
"Tối nay tôi có một buổi dạ tiệc.
Một số người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Vũ Thành sẽ tụ tập cùng nhau, còn có mấy người bạn hôm nay mới quen"
"Vì vậy, tôi nghĩ nếu dẫn anh rể theo thì sẽ an toàn hơn." "Thượng lưu của Vũ Thành tụ họp?” Bùi Nguyên Minh hơi nhíu mày.
Bọn họ đều là người ngoài, mạnh mẽ tiến vào thượng lưu Vũ Thành, theo lý nên bị gạt bỏ mới đúng.
Nhưng bây giờ lại có người mời Trịnh Khánh Vân đến dạ tiệc Vũ Thành?
Điều này khiến Bùi Nguyễn Minh bất giác cảm thấy có gì đó không ổn..