Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3250




"Người hẹn em là nam hay nữ?" Bùi Nguyên Minh theo bản năng lên tiếng.

"Nữ, đương nhiên là nữ rồi" Trịnh Khánh Vân cười hì hì trả lời.

"Tôi đã là người lớn rồi, cũng không còn là con nít nữa, sao có thể không biết mấy việc này chứ?" "Nếu như một người đàn ông hẹn tôi đi chơi đêm vậy thì tôi đã từ chối từ lâu rồi." "Tối nay nghe nói một số nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh ở Vũ Thành sẽ tụ họp lại."
"Xế chiều hôm nay người đến công ty bàn chuyện hợp tác với chúng ta vừa khéo là người tổ chức buổi tụ họp đó, cho nên cô ấy mới mời tôi đến tham dự."
"Tôi nghĩ, vì để chị gái tôi có thể mở rộng thị trường ở Vũ Thành này vì thế tôi không từ chối." "Vì thế tôi đã đồng ý rồi."
"Thế nhưng tôi lại không quen thuộc đường xá ở đây cho lắm.

Vậy nên tôi chỉ có thể nhờ anh rể đi cùng với tôi thôi."

Nói tới đây, vẻ mặt Trịnh Khánh Vân hiện lên biểu cảm đáng thương.
"Anh rể à, dù sao thì người ở Vũ Thành này cũng không có nhiều người biết anh.

Hơn nữa chúng ta cũng không thể giết chóc và cạnh tranh mãi ở Vũ Thành như thế này được.

Tôi cảm thấy người ta nói cũng không sai.

Thật ra thì làm ăn cũng nên biết cách đối nhân xử thế một chút."
"Tối nay hai người chúng ta có thể vì giang sơn của chị gái tôi mà cố gắng một chút, có được không?" Vừa nói, Trịnh Khánh Vân bắt đầu cầm lấy tay Bùi Nguyên Minh lắc qua lắc lại.

Trong lúc cô ta làm động tác này, Bùi Nguyên Minh vừa khéo nhìn thấy hai con thỏ trắng đang nhảy nhót.
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nói: "Được rồi.

Buổi tụ họp mà em nói chắc chắn cũng chỉ là một buổi ăn uống của mấy người nhà giàu quần là áo lụa mà thôi."
"Vậy nên em đi một mình đi, anh không đi đâu."
"Cùng lắm thì anh sẽ bảo Hàn Sang cho người đi theo bảo vệ em"
Trịnh Khánh Vân cảm thấy không vui: "Anh rể, người của Hàn Sang trông thô kệch như thế, nếu để mấy người đó đi theo thì người ta sẽ nghĩ tôi là trẻ con đấy.

Tôi không cần như thế đâu."

"Anh đi với tôi đi, tôi sẽ giúp anh nói tốt với chị của tôi.

Tôi biết rằng anh không hề muốn ly hôn với chị tôi đúng không?"
"Bây giờ anh luôn nghĩ về việc làm lành với chị tôi."
"Anh..." "Thôi, ngừng, ngừng đi.

Anh đi, anh sẽ đi."
Bùi Nguyên Minh không chịu nổi sự dài dòng của Trịnh Khánh Vân, vì thế nhanh chóng lên tiếng cắt ngang cô ta.
"Thế nhưng anh cũng nói trước luôn, hôm nay anh hơi mệt vì thế chỉ có thể đi cùng em tới mười hai giờ, nếu trễ hơn thì anh không thể làm được."
Trinh Khánh Vân vui vẻ lên tiếng: "Anh rể là tốt nhất, thế nên tôi thích anh rể nhất."
Bùi Nguyên Minh thở dài một tiếng, còn Trịnh Khánh Vân thì nhanh chóng gọi người mang âu phục tới, sau đó bắt Bùi Nguyên Minh phải thay.
Sau đó, Trịnh Khánh Vân lại gọi người làm tóc tới, sau khi tạo cho Bùi Nguyễn Minh một kiểu tóc, khí chất trên người anh hoàn toàn khác trước đây.
Hiển nhiên là người trẻ thì có suy nghĩ riêng của người trẻ, nếu Bùi Nguyên Minh đã đồng ý với Trịnh  Khánh Vân thì anh cũng chỉ có thể thuận theo mọi sự sắp xếp của cô ta.

Một tiếng sau.
Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân đi tới một giao lộ, vì Trịnh Khánh Vân không muốn người khác hiểu lầm mình là một đứa trẻ con vì thế không dám để cho người nào đến tận cửa đón cô.
Khoảng mười phút sau, một chiếc Porsche nhanh chóng chạy tới, vững vàng dừng lại bên cạnh Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân.
Cửa xe nhanh chóng mở ra một người phụ nữ mặc áo choàng dài, trên mặt đeo kính râm, vóc dáng cao gầy, khí thế mạnh mẽ bước xuống xe.
Đôi chân của cô ta vừa dài vừa trắng, hơn nữa khí chất và dung mạo xinh đẹp của cô ta đã nhanh chóng thu hút vố số ánh mắt của những người đi đường.
Thế nhưng trông cô gái này lại vô cùng lạnh lùng cho nên không một người đàn ông nào dám đến bắt chuyện với cô gái đó.
Trịnh Khánh Vân nhanh chóng đi tới, kéo tay cô gái xinh đẹp kia, rồi nói: "Bùi Nguyên Minh, đây chính là người đã hợp tác với chúng ta hôm nay.

Đây chính là Lý Hải Ngưng của thương hội Thiên Trúc”.




DMCA.com Protection Status