Lỗ Đạo Thiên sẽ không bao giờ tin rằng trên đời lại có một kỹ năng y thuật kỳ diệu như vậy, dẫu sao thì Bùi Nguyên Minh đã tát Vạn Khiểu Đường hai lần, ấn vào ngực ông ta mấy cái mà thôi.
Nhưng điều này đã đưa Vạn Khiếu Đường trở lại từ quỷ môn quan, trong khi vốn dĩ tuổi thọ ông ta chỉ còn ba tháng.
Không thể tin được.
Đó là một phép màu y học.
"Rốt cuộc thì điều gì đang xảy ra vậy?" "Tại sao cậu lại trói ông Vạn?" "Tại sao cậu lại tát ông ta hai lần?" "Cậu nhất định phải nói cho tôi biết tại sao" Lúc này, vẻ mặt Lỗ Đạo Thiên như người đang khát nước cầu nước uống.
Nếu ông ta không biết được rõ ràng, ông ta sẽ chết không nhắm mắt.
Nhìn thấy tư thế của Lỗ Đạo Thiên, Ninh Chí Lôi ngẩn ra, trợ lý ngẩn người, mấy nữ y tá xinh đẹp cũng ngây người.
Rõ ràng, đây là lần đầu tiên họ thấy ông Lỗ Đạo Thiên kiêu hãnh mà tự phụ lộ ra một bộ mặt như vậy.
"Thực ra thì rất đơn giản."
Bùi Nguyên Minh chủ yếu giải thích cho Vạn Phước Nhân nghe, nên anh cũng không giấu giếm.
"Khi ông Vận chiến đấu với anh năm hai mươi một tuổi, bị một ngón tay đả thương tim"
"Mặc dù ngón tay này không tạo ra bất kỳ tổn thương vật lý nào, nhưng lại truyền vào tim ông ta một tia khí lạnh"
"Khí lạnh không nhiều, chỉ có một chút, nhưng lại làm cho dòng máu trong tim đóng băng" "Máu càng chảy, máu càng ngày càng đông, khi đó nhịp tim của ông Vận càng ngày càng suy kiệt."
"Còn sở dĩ tôi tát ông Vạn hai cái tát, cái tát đầu tiên là để cho ông ấy nổi giận, trái tim nóng lên chống lại cái lạnh"
"Sau đó, tôi dùng ngón tay chặn hướng dòng chảy của máu trong tim ông Vạn, mà gom dòng máu lạnh trong tim lại với nhau."
"Cuối cùng, tôi tát một lần nữa để khiến ông Vận tức giận mà phun búng máu kia ra"
"Chỉ cần mọi người nhìn kỹ một chút, sẽ thấy dòng máu mà ông Vạn phun trên mặt đất trực tiếp đồng cứng thành tinh thể băng"
"Nếu không có khí lạnh này đã đè lên trái tim của ông Vạn thì vết thương của ông Vận tự nhiên sẽ lành lại.
Bùi Nguyên Minh giải thích xem như là đơn giản dễ hiểu.
Vạn Phước Nhân và Ninh Chí Lôi đều là những người học võ thuật, rất nhanh đã hiểu ra.
Bùi Nguyên Minh chỉ thấy ớn lạnh, đó là vết thương do năm đó trúng phải Thật tuyệt đoạt mệnh.
Chỉ là không ngờ Bùi Nguyên Minh lại có thể dùng cách giải quyết như vậy.
Mà mặc dù Lỗ Đạo Thiên nghe thấy có chút mơ hồ, nhưng ông ta vẫn không thể không nói: "Đây hẳn là võ thuật phương Đông huyền diệu, đúng không?"
"Cao nhân" "Cậu Bùi, cậu đúng là cao nhân"
Dẫu sao thì ông ta cũng đã đã tự mình kiểm tra Vạn Khiểu Đường hai lần, không cần biết phương pháp của Bùi Nguyên Minh là theo nguyên lý gì, chỉ cần biết việc Vạn Khiểu Đường đã khôi phục là chuyện không thể nghi ngờ.
Ban đầu, Lỗ Đạo Thiên luôn cảm thấy mình đã học Tây y, cũng học một chút tinh túy của y học Đông y.
Đến bây giờ ông ta mới cảm nghiệm sâu sắc rằng nền văn hóa rộng lớn mà sâu sắc của Đại Hạ, những gì ông ta học được chỉ là da lông mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lỗ Đạo Thiên không chút do dự mà quỳ trên mặt đất một cái "bốc", sau đó đập đầu ba cái.
"Ngài Bùi, ở Đại Hạ các người có cầu quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.
Bắt đầu từ bây giờ, cậu là sự phụ của tôi."
"Sư phụ xin nhận của học trò một lạy" "Từ nay về sau tôi sẽ tuyệt đối nghe lời cậu." Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt Lỗ Đạo Thiên nóng rực.
Những người như ông ta đều là những kẻ đi tìm đỉnh cao y học, mà Bùi Nguyên Minh vừa rồi đã hoàn toàn thuyết phục ông ta bằng kỹ năng của mình.
Các nữ trợ lý và các nữ y tá xinh đẹp gần đó đều sững sờ.
Không ai có thể tin được rằng ông Lỗ Đạo Thiên ở Bắc Âu lộng hành như thế, lại thực sự quỳ xuống mà tôn thờ một người Đại Hạ làm thầy của mình..