Mà cảnh này cũng làm cho Ninh Chí Lôi nhíu mày, nhưng chính Vạn Khiếu Đường đã nhờ Bùi Nguyên Minh chữa bệnh cứu người, nên cô ta không thể nói gì được.
Chỉ có Vạn Phước Nhân là bày ra vẻ mặt chờ mong, như thể ba mình sắp hồi phục đến nơi vậy.
"Ông Vạn, chuẩn bị xong chưa?"
Bùi Nguyên Minh không để ý đến ánh mắt của người khác, mà duỗi tay phải ra, ngón trỏ, ngón giữa đạn.
vào nhau như dao, sau đó khẽ hoạt động một chút.
"Bạn nhỏ, xin mời".
Vạn Khiểu Đường nở nụ cười, nhưng cả người không còn bình tĩnh nữa, lúc này hơi căng thẳng, dường như bắp thịt cũng có chút căng ra.
"HU"
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh trực tiếp tiến lên một bước, sau đó đột nhiên vung tay trái ra, tát mào mặt Vạn Khiếu Đường một cái.
"Bốp."
Một âm thanh rõ ràng, thanh thúy mà vang dội, trực tiếp làm cho khuôn mặt của Vạn Khiếu Đường ngay lập tức lộ ra vẻ giận dữ.
"Cậu Bùi." Vẻ mặt của Vạn Phước Nhân biến đổi cực lớn.
"Càn rỡ"
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Chí Lôi lạnh lùng phát rét.
"Làm xằng làm bậy".
Khuôn mặt Lỗ Đạo Thiên cũng đầy tức giận.
Nếu cái này có thể chữa khỏi bệnh cứu người, ông ta học trường y nhiều năm như vậy là vô ích.
Tuy nhiên, ngay khi tất cả mọi người còn đang phẫn nộ Bùi Nguyễn Minh đã kẹp hai ngón tay phải của mình vào nhau, ngay sau đó, anh bấm vào tim của Vạn Khiếu Đường như điện lạnh.
Hơn nữa một lúc sau, tốc độ của Bùi Nguyên Minh trở nên cực kỳ nhanh chóng, trong nháy mắt nhấp liền bảy lần.
Tiên Hiệp Hay
Sau khi chờ đến lượt thứ bảy, Bùi Nguyễn Minh rút tay ra, lui lại.
Chỉ trong khoảnh khắc anh rút lui, anh lại trở tay tát vào mặt Vạn Khiếu Đường.
"Phụt".
Sự tức giận của Vạn Khiểu Đường lại trào dâng, nhưng lần này cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, rồi ào" một tiếng, phun ra một ngụm máu đen xuống đất.
Ngay lập tức có một lớp tinh thể bằng tụ lại trên mặt đất, máu này nhìn qua lạnh đến bức người.
Vẻ mặt của Vạn Khiếu Đường lúc này trở nên vô cùng đau đớn, cả người như mất hết sức lực, gục xuống ghế thậm chí không thể cử động được.
"Anh đã làm gì bác Vạn của tôi?" Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Chí Lôi phát rét, lúc này không thể không bước về phía trước.
"Anh là xúc phạm người, là giết người." Mấy trợ lý và nữ y tá cũng kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.
Người này quả thật không biết xấu hổ.
Đòi chữa bệnh cứu người nhưng lại hành hung người ta, còn đánh ông ta đến ói cả máu.
Ngay cả Vạn Phước Nhân trọng nhất thời cũng không phản ứng kịp.
Trong tất cả mọi người chỉ có biểu cảm của Lỗ Đạo Thiên là thay đổi rõ rệt, ngay sau đó liền nhanh chóng lấy ra một chiếc ống nghe, áp vào ngực Vạn Khiểu đường, nghe xong vài lần, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Tim đập trở lại bình thường."
"Làm thế nào mà có thể được?"
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: "Bây giờ ông Vận có chút yếu, trước hết để ông ấy về phòng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tìm một thầy thuốc Bắc biết dưỡng sinh kế cho ông ấy vài loại thuốc.
Điều hòa vài ngày rồi sẽ ổn.
thôi."
Vạn Phước Nhân vừa kịp phản ứng, vội màng đỡ Vạn Khiếu Đường vào phòng nghỉ ngơi.
Nửa giờ sau, dấu tay trên mặt Vạn Khiếu Đường biến mất, nhưng toàn bộ nước da của ông ta trở nên cực kỳ hồng hào, nhìn qua không còn dáng vẻ già nua héo úa nữa.
Không cần phải có lệnh của Ninh Chí Lôi, Lỗ Đạo Thiên với khuôn mặt cổ quái đã trực tiếp lấy tất cả dụng cụ y tế tinh vi, kiểm tra cho Vạn Khiếu Đường từ trên xuống dưới.
Nửa giờ sau, Lỗ Đạo Thiên đặt ống nghe trên tay sang một bên mà ngồi trên mặt đất với vẻ mặt đờ đẫn.
Ninh Chí Lôi đầy nghi ngờ nói: "Ông Lỗ Đạo Thiên, rốt cuộc là sao vậy?" "Rốt cuộc bác Vạn thế nào rồi?"
"Ông Vạn, không sao, cũng giống như người bình thường, không, cần phải nói hiện tại so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn."
Vẻ mặt của Lỗ Đạo Thiên đầy vẻ khó tin.
"Trước khi các triệu chứng suy tim biến mất, tim trở lại bình thường, bây giờ ông ấy không sao." "Đông y thật thần kỳ, thần kỳ.".