Trước khi mọi người hết bàng hoàng.
Cảnh tiếp theo còn bắt mắt hơn.
Chỉ nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước tới, đưa tay lên đánh một cái thật mạnh vào mặt của Long Sa Vực
“Bốp!”
"Cái tát này đánh ông vì kiêu ngạo và làm hư danh tiếng của Long Môn!"
“Bốp!”
"Cái tát này đánh ông không phân biệt đúng sai, làm trước nghĩ sau!"
“Bốp!”.
"Cái tát này đánh ông ý mạnh hiếp yếu!"
"Thân là phó đường chủ Chấp pháp đường Long Môn!"
"Không biết lấy mình làm gương, còn tự ý làm theo ý mình!"
"Bản thân ông còn không tuân theo quy tắc, làm sao có thể khiến Long Môn trên dưới có thể tuân theo quy tắc chứ!"
"Long Môn đã bảo vệ Đại Hạ nhiều năm rồi, rất vất vả!"
"Kết quả là rất có khả năng sẽ vì một kẻ khốn nạn như ông, sẽ làm cho tín nhiệm bao năm của Long Môn bị thiêu trụi hết!"
Vẻ mặt của Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng, tát hết tát này đến tát khác, tát đến nỗi mặt của Long Sa Vực vừa đỏ vừa sưng.
Mặc dù Long Sa Vực là một bậc thầy vĩ đại, nhưng ông ta không thể tránh khỏi những tát này.
Khoảnh khắc này, mặt ông sưng như cái đầu heo vậy, cả người bị đánh đến nỗi run rẩy cả lên.
Mọi người có thể thấy Long Sa Vực tức giận đến mức muốn đứng lên giết chết Bùi Nguyễn Minh ngay.
Nhưng đối mặt với lệnh bài Chấp pháp đường Long Môn.
Cho dù là tức giận hay là chua xót, lúc này Long Sa Vực cũng chỉ có thể kiên quyết đè nén, hoàn toàn không dám phản kháng.
Tất cả mọi người đều chết lặng và sợ hãi!
Phó đường chủ Chấp pháp đường Long Môn bị đánh như chó vậy, ai mà tin được chuyện này?
Trước những cái tát này, ai là người có xuất thân, có thực lực hơn ai trong số những người có mặt ở đây đã quá rõ ràng rồi.
Những tên nhà giàu ban đầu đến để giúp đỡ Hùng Nguyên Hóa bây giờ đều sợ đến nỗi toát mồ hôi.
Những kẻ bên lề của giới thượng lưu đều biết rõ một đạo lý, đó là một khi gặp người không thể đụng chạm được, cần mềm thì phải mềm, cần vạch ranh giới thì cứ vạch, mất mặt chút cũng không sao, đừng bỏ mạng mình vào trong đó là được rồi!
Lúc này, Hùng Nguyên Hóa cảm thấy đau khổ đến cùng cực.
Cả ngày hôm nay gã ta đã bị Bùi Nguyên Minh tát mặt liên tục, gã ta rõ ràng chỉ muốn chà đạp một thằng dân quê thôi mà, sao có thể khó khăn như vậy?
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt của Hùng Nguyên Hóa trở nên điên cuồng.
Gã ta tin chắc rằng thầy của hắn không phải loại người chịu thua thiệt!
Hôm nay nếu đã mất mặt đến như vậy rồi!
Vậy thì sau này ông ta nhất định sẽ bất chấp thủ đoạn để báo thù thằng khốn họ Bùi đó!
Hùng Nguyên Hóa biết rõ bản tính của thầy mình.
Cùng với thể lực của nhà họ Hùng của gã ta, với cả việc có cầu Long Thập Tàm làm chỗ dựa.
Hùng Nguyên Hóa gần như có thể đảm bảo rằng trong vòng một tháng, Long Sa Vực nhất định có thể tiêu diệt cả nhà của Bùi Nguyên Minh.
Ngay cả mười tám đời tổ tiên của anh cũng đào ra rồi đốt cả dòng họ nhà anh thành tro.
"Bốp".
Cái tát cuối cùng được vung ra, Bùi Nguyên Minh lấy khăn giấy ra lau ngón tay, lạnh lùng nói: "Long Sa Vực, tát ông mười mấy cái bạt tại như vậy, ông có phục không?"
Long Sa Vực với ánh mắt rất vô cùng oán hận, trong lòng tràn đầy uất ức.
Nhưng đối mặt với áp lực do Bùi Nguyên Minh mang lại, ông ta chỉ có thể nghiến răng gật đầu: "Phục! Tôi phục rồi!”
Theo quan điểm của Long Sa Vực, hảo hán không để ý nỗi nhục trước mắt!
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Vì hôm nay dù sao cũng đã mất mặt rồi, vậy thì cho mất mặt đến cùng luôn! Và ông ta tin chắc rằng mình sẽ sớm lấy lại được mặt mũi từ tay Bùi Nguyên Minh.
Việc bây giờ ông ta cần làm là trước tiên quay về Chấp pháp đường để xác minh thân phận của Bùi Nguyên Minh rồi tính tiếp.
Bùi Nguyên Minh liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Tại sao tôi cảm thấy Long đường chủ ông không phục thì phải?"
"Nếu có cơ hội, nhất định ông sẽ phế tối đi, đúng không?".