Ngay khi tất cả đều nghĩ rằng chuyện đầu vào đó rồi.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, những biến động bất ngờ vung ra! Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lạnh lùng vung một bạt tai qua.
“Bốp!”
Hùng Nguyên Hóa không kịp phản xạ, bị Bùi Nguyễn Minh tát một lần nữa.
"Mày tuổi gì?"
"Mày có tư cách gì mà bảo tao quỳ xuống?"
Bùi Nguyễn Minh nhìn vào tên Hùng Nguyên Hóa đang văng ra chỗ khác, khóe miệng vang lên những lời giễu cợt.
"Thầy ơi!".
Hùng Nguyên Hóa ngã xuống đất, hắn ôm mặt lại, miệng ói ra máu, trong máu còn có một ít chiếc răng lớn.
Gã ta vô cùng tức giận.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể nghĩ rằng thằng khốn Bùi Nguyên Minh lại thực sự điên đến như vậy!
Mọi người ở hiện trường cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ kinh ngạc, nhất thời không phản ứng kịp mà há mồm nhìn vào Bùi Nguyên Minh.
Không ai có thể chấp nhận sự thật trước mắt được.
Bây giờ không như vừa nãy đâu! Long Sa Vực đang ở đây đấy! Ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ ở đây, Bùi Nguyên Minh còn dám động tay sao? Nó cảm thấy mình chết chưa đủ sao?
Long Sa Vực cảm thấy bất ngờ nhất, ông ta ngơ ngác nhìn vào cảnh tượng trước mắt, nhất thời không biết nên nói gì.
Bởi theo ông ta thấy, trước tình huống như vậy, ai biết suy nghĩ một chút cũng biết nên mềm xuống.
Bởi vì dù sao ông ta cũng là phó đường chủ của Chấp pháp đường Long Môn, hiện tại có thể nói là ông chỉ dưới một người trong Long Môn thôi cũng không phải nói quá.
Hơn nữa, thực lực của ông ta cũng không phải dạng vừa gì, bản thân ông ta chính là một cao thủ.
Giẫm chết một thằng dân quê như Bùi Nguyên Minh không khác gì giẫm chết một con kiến.
Những thằng dân quê này không biết từ đầu tới, chẳng những không để ý đến sự tồn tại của ông ta, không nể mặt ông ta, lại còn dám tát Hùng Nguyên Hóa nữa sao?
Cái tát này không chỉ là vào mặt của Hùng Nguyên Hóa! Cái tát này đã tát thẳng vào chính mặt của Long Sa Vực ông ta! Tát thẳng vào mặt của Long Thương Húc! Tát thẳng vào mặt của Long Môn!
"Đánh chết hắn đi!"
Lúc này Long Sa Vực cười một tiếng, lạnh lùng nói: "Giết chết, có gì tao lo!"
Mười mấy đệ tử của Chấp pháp đường Long Môn lập tức bẻ cổ, cười lạnh xông lên trước.
Tất cả nheo mắt chờ xem phim hay.
Trong mắt mọi người, Bùi Nguyễn Minh chết chắc rồi.
“Bốp!”
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh từ trong áo lấy ra một lệnh bài bằng ngọc.
Lệnh bài này được điêu khắc bằng ngọc bích, với dòng chữ "Long Môn" ở mặt sau và dòng chữ "Chấp Pháp Đường" ở mặt trước.
Bùi Nguyễn Minh tỏ vẻ lạnh lùng, ném lệnh bài đến trước mặt Long Sa Vực.
Và những đệ tử Chấp pháp đường vừa cười khi nãy, khi nhìn thấy Lệnh Bài, ai nấy đều cứng đơ cả được cả người trên mặt lộ ra biểu hiện hoảng sợ...!
Còn một vài đệ tử Chấp pháp đường, chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống, có chút không chịu được sự đả kích này.
Ngay cả bản thân Long Sa Vực cũng có chút sững sờ, Trên tay ông ta bắt lấy lệnh bài mà Bùi Nguyên Minh ném vào mặt ông ta, mí mắt của ông không ngừng nhấp nháy.
Năm chữ "Chấp pháp đường Long Môn" lúc này như có một ngọn núi Thái Sơn đang đè lên mặt ông ta vậy, khiến cho một cao thủ như ông ta cũng cảm thấy khó thở.
Điều quan trọng nhất là lệnh bài này khiến cho Long Sa Vực có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nó vốn là vật theo thân của đường chủ Chấp pháp đường Long Môn đời trước, Long Thiên Đường.
Nghe nó sau khi Long Thiên Đường bị giết ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas, vật này đã rơi vào tay của đường chủ mới của Chấp pháp đường, Bùi Nguyên Minh.
Cho nên lúc này, Long Sa Vực chỉ cảm thấy vẻ mặt của ông ta vô cùng cứng đơ, nụ cười trên mặt như đông cứng lại, không thể thả lỏng ra được.
"Thầy ơi, thầy, thầy sao vậy?"
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Nhìn thấy động tác và biểu cảm của những người khác, sắc mặt của Hùng Nguyên Hóa bắt đầu có chút thay đổi.