Long Sa Vực không để ý tới Hùng Nguyên Hóa, nhưng một lúc lâu sau, ông ta mới phản ứng lại, bước lên trước nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh: "Thằng nhóc!"
"Mày lấy lệnh bài này ở đâu?"
"Làm sao nó lại xuất hiện trên tay của mày?"
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Tại sao lại xuất hiện trên tay tôi, chẳng lẽ ông lại không biết sao?"
"Đừng nói nhảm, thứ này ở đâu ra!"
Mặc dù Long Sa Vực đã nghĩ đến một khả năng, nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không muốn tin vào điều đó.
"Nếu không nói ra, tính mạng của mày coi như toi rồi đấy"
"Lúc ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas, có một thằng phế vật đến kiếm chuyện với tôi, bị tội cho một bạt tai đánh chết rồi."
"Sau đó thì thứ này đã rơi vào tay tôi"
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
"Nghe nói thế này có thể dùng để điều khiển Chấp pháp đường Long Môn.
Không biết có phải là thật hay không"
Long Sa Vực sắc mặt đột nhiên đen sậm lại, ông ta cuối cùng cũng đã hiểu rõ chuyện này là sao rồi!
Hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas, lệnh bài của Chấp pháp đường Long Môn, cộng với việc một tên quá trẻ...!
Những mạnh mổi này được trộn lẫn với nhau, và câu trả lời đã được hiện rõ ra trước mắt rồi.
Thanh niên trước mặt chính là đường chủ mới của Chấp pháp đường Long Môn!
Không phải Long Thương Húc đã cho người đi giải quyết hắn ta rồi sao?
Tại sao tên nhóc vẫn còn khỏe khoắn xuất hiện trước mặt ông ta chứ?
Lúc này Long Sa Vực chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn bực, rõ ràng là không biết mình nên lộ ra biểu cảm nào mới phải.
"Phó đường chủ Long, Tôi hỏi chuyện ông đấy"
Bùi Nguyên Minh bước tới, đưa tay vỗ vỗ mặt Long Sa Vực: "Lệnh bài này có thể dùng để điều khiển cả cái Chấp pháp đường Long Môn đúng không?"
Long Sa Vực mặt đen lại, không trả lời.
Ông ta biết lệnh bài đại diện cho điều gì, nhưng sâu thẳm trong lòng ông ta không hề muốn thừa nhận điều đó chút nào.
Bởi vì một khi thừa nhận, đồng nghĩa với việc Long Sa Vực sẽ mất đi quyền lực.
Đường chủ vương giả thật sự đã trở lại, Một phó đường chủ như ông ta thì lại có tác dụng gì chứ?
Mặc dù Hùng Nguyên Hóa có thể được coi là một đệ tử quen của Long Môn, nhưng hắn ta cũng như những người khác, không hiểu lệnh bài này là gì, hay chính xác là lệnh bài đó dùng để làm gì.
Hùng Nguyên Hóa thấy thầy mình sắc mặt tối sầm lại, tức giận đến mức không nhịn được nói: "Tên họ Bùi kia! Lệnh bài gì ở đây chứ?"
"Thời nào rồi!"
"Mày còn cổ hủ thế!".
“Sao mày không lấy đồ long đao ra để thống trị cả giang hồ luôn đi?”
"Một cái lệnh bài mà muốn trấn áp thầy của tao sao?"
"Thằng ngu!"
Lúc đó Hùng Nguyên Hóa không nhịn được đã giơ ngón tay giữa về phía Bùi Nguyên Minh.
Và lúc này những tên phụ nữ kia ai nấy đều lộ vẻ mặt chế nhạo, cảm thấy Bùi Nguyên Minh thật là ngốc.
Có miếng ngọc rẻ tiền đó mà lại dám khoe khoang trước mặt đường chủ Long sao?
Có phải anh xem phim truyền hình nhiều quá rồi không?
"Vậy à?"
"Không trấn áp được à?"
"Vậy thì để tôi thử xem sao"
Bùi Nguyễn Minh cười lạnh, bước tới và tát một cái trái tay vào mặt của một đệ tử Chấp pháp đường.
Một tiếng “bốc”, đệ tử chấp pháp đường này hét lên một cách thảm khốc.
Trên mặt của người đó rõ ràng lộ ra biểu cảm phẫn nộ nhưng lại không dám trả tay.
“Bốp bốp bốp..”
Bùi Nguyễn Minh lại vợ tay lên tiếp tục mấy bạt tại, hại đệ tử khác nữa của chấp Pháp đường đều ôm mặt ngã xuống đất.
Lúc ngã xuống đất, khuôn mặt của những kẻ này đều lộ lên vẻ căm phẫn, nhìn thấy bị thảm vô cùng.
Những tên đệ tử của Chấp pháp đường còn lại đều ý thức lùi về sau, Nguyễn Minh lạnh.
nhạt nói: “Tôi có nói là cho các người lùi về sau không?”
Những người này lập tức không dám động đậy, chỉ có thể căm phẫn đứng nguyên tại chỗ..