"Đồ khốn nạn!"
"Là đứa nào chán sống, dám kiếm chuyện với Hùng Tiến Đạt này?"
"Mày muốn chết phải không!?" Lúc này, Hùng Tiến Đạt cũng rất tức giận.
Ông ta chậm một điếu xì gà, sau đó bước lên phía trước, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh từ trong xe bước xuống.
Hai cặp mắt nhìn nhau.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hùng Tiến Đạt, người vốn dĩ đứng khoanh tay, khí thế ngạo mạn tung nốc, ngay khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, cả người rùng mình, hồn bay phách lạc.
Trong đầu ông lúc bấy giờ cứ hiện lên chuyện đã xảy ra ở địa bàn của Băng Phủ Rìu hôm nay.
Ông không ngờ người mà ông phải đối mặt lúc này lại là Bùi Nguyên Minh?
"Bùi...Nguyên...Minh.”
Hùng Tiến Đạt dường như không dám cất tiếng lớn khi nhắc đến cái tên này, đồng thời cả người ông mềm nhũn, hai chân đều có chút run lại xém chút nữa là quỳ xuống tại chỗ.
Chuyện của hôm nay đã đem lại cho ông ta ám ảnh tâm lý rồi.
Vì lý do không thả người đúng giờ.
Ông ta còn nghĩ rằng mình mà gặp phải Bùi Nguyên Minh nhất định phải quay đầu chạy nữa.
“Chú hại, không sai đâu, chính là hắn!"
"Bùi Nguyên Minh!"
"Thằng nhà quê họ Bùi kia, mày còn tưởng mày là rồng qua sông nữa không"
Lúc này, Hùng Nguyên Hóa cử đính mặt vào Bùi Nguyên Minh, không quan tâm đến sự thay đổi biểu hiện của Hùng Tiến Đạt.
“Nó không những không nể mặt chú, mà còn đánh cháu bị thương nữa!"
"Chú nhìn xem, cái dấu trên mặt cháu là do nó tát đấy!"
Trong lúc nói chuyện, Hùng Nguyên Hóa với bộ dạng căm hờn nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, như muốn bẻ xương anh vậy.
Bùi Nguyên Minh rất bình tĩnh nói: "Không sai, đều do tôi làm đấy.
Ông có ý kiến gì không?"
Quá kiêu ngạo!
Ngạo mạn quá!
Đúng là không biết suy nghĩ gì cả!
Hùng Nguyên Hóa trong lòng cười đểu, nghĩ thầm rằng Bùi Nguyên Minh đúng là một thằng ngốc chính hiệu mà.
Tới bây giờ mà vẫn không biết cẩn thận lời nói của mình, đúng là chỉ có đợi chết mà thôi.
"Thằng kia, còn không quỳ xuống?"
Hùng Nguyên Hóa lên mặt với Bùi Nguyên Minh.
"Chẳng lẽ mày không biết à?"
"Chú hại tạo mà tức lên thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy!"
"Mày mà chọc tức chú, chú tạo mà điên lên, thì mày nghĩ mày có chịu được hậu quả không?"
Nghe những gì Hùng Nguyên Hóa nói, những tên nhà giàu xung quanh đều cười khẽ.
Hùng Tiến Đạt là ai chứ?
Phó sở cảnh sát Vũ Thành đấy!
Đắc tội với ông ta!
Chờ chết đi!
Những người phụ nữ xinh đẹp kia đã sớm ngứa mắt với vẻ kiêu ngạo của Bùi Nguyên Minh rồi, lúc này họ đều lộ ra vẻ mặt hả hê, chờ Hùng Tiến Đạt cho Bùi Nguyên Minh một trận.
"Câm mồm!"
Hùng Tiến Đạt lúc này mới tỉnh táo lại, và ngay sau đó ông ta đã cho một bạt tai vào mặt của Hùng Nguyên Hóa.
Một tiếng “Bốp” vang lên.
Đầu của Hùng Nguyên Hóa trực tiếp đập xuống đất, khuôn mặt bầm dập như một con chó bị đập tơi tả vậy.
Tất cả mọi người, cho dù đó là Sở Tuấn Hiên, hay là những tên nhà giàu khác.
Ai nấy đều nhìn Hùng Tiến Đạt với vẻ ngạc nhiên.
Không ai hiểu vì sao phó sở cảnh sát Vũ Thành, một nhân vật lớn luôn ngạo mạn, hôm nay hình như bị ai đó nhập.
Đặc biệt là Hùng Nguyên Hóa, với vẻ mặt ngơ ngác.
Chú hai trước giờ thương mình nhất, có người bắt nạt mình là chủ hai trực tiếp cầm súng lên.
chạy tới ngay
Nhưng tại sao hôm nay chú hai lại tự nhiên tát mình?
Hùng Tiến Đạt không thèm nhìn vẻ mặt của Hùng Nguyên Hóa.
.