Vì không làm theo lời của Bùi Nguyên Minh, thả Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương ra sớm, Hùng Tiến Đạt lúc này thực sự là khóc không ra nước mắt.
Mày hại chú mày rồi!
"Hùng Tiến Đạt, ông có bị điếc không?"
"Hay là ông muốn tỏ vẻ phó sở cảnh sát Vũ Thành ở đây với tôi đây?"
Bùi Nguyên Minh khoanh tay đi về phía trước, nhìn chằm chằm Hùng Tiến Đạt với vẻ giễu cợt: "Tôi hỏi ông đấy?"
"Ông có ý kiến à?"
Hùng Tiến Đạt rùng mình nói: "Không dám, không dám!"
Ông ta đâu mà dám có! Ông biết rõ, Bùi Nguyên Minh hổ báo như thế nào.
Mặc dù ông là phó Sở cảnh sát Vũ Thành, rất uy quyền.
Nhưng trải qua chuyện sáng nay, ông cũng biết thân phận của Bùi Nguyên Minh rồi.
Trừ khi là có người nhà họ Long ra mặt, còn không thì Hùng Tiến Đạt thực sự không đủ có cửa với Bùi Nguyên Minh.
Chưa kể đến việc đến cả cậu chủ Long Thương Húc, tên họ Bùi cũng không coi ra gì mà.
Ông thì lấy gì dám đi kiểm chuyện chứ?
Không dám?
Chỉ nghe thấy hai chữ đó thôi, không ít người cảm thấy như sét đánh ngang tai vậy, tất cả đều choáng váng, lộ ra khuôn mặt ngơ ngác.
Đây là người nào của Hùng Tiến Đạt? Một người như vậy lại nói chữ “không dám” với Bùi Nguyên Minh?
Cảnh tượng này có phải là thật không đấy?
Vị phó Sở Cảnh sát Vũ Thành vừa nãy uy phong lẫm liệt vừa nãy sao giờ đột nhiên trở nên cúm rúm như the?
Không thể tưởng tượng được! Thật không thể tưởng tượng nổi! Nhiều cô gái thậm chí còn tự nhéo má, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?
Bùi Nguyên Minh tiếp tục lãnh đạm nói: "Tôi bảo ông thả người ra trong vòng một tiếng, ông lại chạy tới đây ra oai”
"Có vẻ ông coi lời tôi nói như gió bên tai nhỉ."
"Nếu như vậy thì tôi sẽ cho hợp đồng đó thành hiện thực vậy." "Quỳ xuống!" Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lùng nói.
Anh không hề nể mặt Hùng Tiến Đạt chút nào.
Ông ta không những xem lời anh nói như gió ngoài tai, mà còn đi làm tay sai của kẻ khác, một lòng có ý đối kháng với anh mà
Làm thế nào mà anh lại nể mặt ông ta chứ?
Và khi câu nói này được nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Chính lúc mọi người chuẩn bị mở miệng chế giễu sự kiêu ngạo của Bùi Nguyên Minh, chuyện như vậy làm sao có thể như vậy...!
Ngay sau đó, thì họ nhìn thấy mắt của Hùng Tiến Đạt giật nhẹ, đầu gối mềm nhũn.
Qua một thời gian thì cuối cùng cũng vang lên một tiếng quỳ bạch” xuống đất.
“ỰC”
Không chỉ là Hùng Nguyên Hóa.
Lúc này, tất cả mọi người tại hiện trường đều choáng váng mặt mày, cảm thấy những gì họ nhìn thấy hoàn toàn không phải là thực tế:
Quỳ xuống?
Phó một sở cảnh sát, một con hổ mang chúa ở đây, chỉ vì một lời nói của Bùi Nguyễn Minh mà trực tiếp quỳ xuống?
Làm thế nào có thể có chuyện này chứ?
Gần hai trăm người có mặt tại hiện trường, ai nấy đều tỏ vẻ bối rối, không thể tin vào những gì họ chứng kiến
Còn Sở Tuần Hiên lại vui mừng.
Cậu Bùi đúng là ghê gớm mà.
Hùng Tiến Đạt trước mắt đây, 80% là vừa nãy đã bị cậu Bùi giải quyết rồi.
Bây giờ vẫn còn ám ảnh tâm lý với cậu Bùi.
Một câu nói thôi mà đã quỳ xuống rồi! Không có chút do dự nào cả! "Quỳ thẳng vào." Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.
Hùng Tiến Đạt run rẩy quỳ thẳng người lên.
"Bốp!” Bùi Nguyên Minh tát vào người Hùng Tiến Đạt một cái tát, tát đến nổi người ông ta lung lay.
"Để các người thả người trong vòng một giờ, xem lời tôi nói như gió ngoài tại à?" Hùng Tiến Đạt cúi đầu xuống, không dám nói gì cả.
"Bốp!” Bùi Nguyên Minh tát trái tay một cái nữa.
"Đến hỗ trợ cháu trai ông để lấy vẻ lại à?" "Bốp!” "Bản chất bắt nạt người khác không bỏ được sao?"
.