"Mấy người Long môn các người, có tốt đẹp đến đâu thì cũng chỉ là con chó do Long gia chúng tôi nuôi mà thôi!
"Bùi Nguyên Minh!"
"Tần Ý Hàm!"
"Tôi nhất định sẽ bắt các người phải trả giá!" "Tôi sẽ khiến các người phải hối hận vì những gì đã làm hôm nay!"
Tần Ý Hàm không tỏ rõ thái độ gì mà nở nụ cười, cậu Bùi nhà tôi ngay cả chiến thần cũng có thể tùy ý chém giết.
Là nhân vật làm đảo lộn trời đất ở hai thành Cảng Thành và Las Vegas này
Long Mộc Đoàn chỉ như một quả bóng thôi!
Anh có tư cách gì mà uy hiếp Bùi Nguyên Minh? "Hối hận?"
"Trả giá?"
Bùi Nguyên Minh đứng dậy, vẻ mặt hờ hững đi đến trước mặt Long Mộc Đoan, ngập tràn vẻ đùa cợt.
"Nếu đã nói đến mức này rồi." "Tôi cũng muốn xem thử xem anh định khiến tôi hối hận như thế nào" "Rồi lại khiến tôi trả giá như thế nào đây!".
Dứt lời, không đợi Long Mộc Đoan phản ứng Bùi Nguyên Minh đã trở tay giáng xuống.
Long Mộc Đoàn cũng coi như là một cao thủ, ngay khoảnh khắc Bùi Nguyên Minh giơ tay lên anh đã phát giác được, dùng hết sức mình mà phản kháng.
Chỉ tiếc rằng anh còn chưa kịp giơ tay lên đã cảm thấy trước mắt đen kịt, trên mặt đau đớn, cả người trong phút chốc bay đập vào mặt tường.
Tiếng hét thất thanh vang lên, Long Mộc Đoan mặt mũi sưng húp, trên mặt có thêm một dấu tay đỏ chói.
Lúc anh loạng choạng bò dậy dáng vẻ lại càng thêm thảm hại đến cùng cực.
"Anh vậy không được rồi." "Ngay cả một cái bạt tay của tôi cũng không né được thì làm sao có thể khiến tôi hối hận đây?" "Buông lời hung ác không có ích gì đâu."
"Nếu như có ích, thì thời đại này còn cầu cảnh sát làm gì nữa chứ, đúng không?” Bùi Nguyên Minh liếc mắt đến nhìn Hùng Kinh Vũ nằm dưới đất, vẻ mặt thờ ơ, giọng điệu châm chọc.
Đám người mặc Hoa Phục cùng Long Tiểu Tuyết nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ai nấy cũng đều tức giận.
đến run rẩy cả người.
Đứa con rể này thật sự quá trơ trẽn! Nhân lúc Tần Ý Hàm đánh Long Mộc Đoan tộc lão bị thương hắn lại thừa cơ tát Long Mộc Đoan tộc lão.
Mặt dày không biết xấu hổ thì thôi đi, còn tỏ ra ta đây rất có bản lĩnh nữa chứ!
Đáng khinh! Không biết xấu hổ!
"Bùi Nguyên Minh!"
Long Mộc Đoàn lảo đảo đứng dậy, bưng mặt đi đến phía trước chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà quát: "Anh dám ra tay với tôi!?"
"Tên khốn kiếp!"
"Sao anh dám!"
Vừa rồi bị Tần Ý Hàm đánh bị thương, Long Mộc Đoạn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Dù sao thì Tần Ý Hàm cũng có tiếng tăm trong nội bộ Long môn, có danh hiệu đệ nhất cao thủ phân hội Long Môn Thủ đô.
Long Mộc Đoan bị đánh cũng không mất mặt.
Nhưng bây giờ lại bị một không có tên tuổi như Bùi Nguyên Minh đánh? Đúng thật là không thể nhịn được nữa mà!
Hơn nữa Long Mộc Đoạn cảm thấy nếu không phải mình bị Tần Ý Hàm đánh bị thương thì tên Bùi Nguyên Minh khốn kiếp này làm sao có tư cách đụng đến mình kia chứ?”
"Bốp -"
Bùi Nguyên Minh cũng lười nói lời vô nghĩa mà trở tay tát thêm một cái nữa..
Một tiếng khô khốc vang lên, hình ảnh Long Mộc Đoan lại lần nữa bay ra, lại lần nữa đập đầu vào tường, ngay lập tức máu mồm máu mũi chảy ra, thê thảm vô cùng.
Anh tức giận, không cam lòng mà nghiến răng nghiến lợi.
Cùng lúc đó trong lòng cũng lờ mờ cảm thấy có chút tuyệt vọng cùng sợ hãi.
"Anh đúng là coi trời bằng vung mà!"
Lần này Long Mộc Đoan không dám đến gần nữa, anh chỉ có thể siết chặt nắm đấm:” Anh không chỉ coi thường bề trên, mà còn vô cớ đánh người!”
"Tôi nhất định sẽ đến chổ Long thập tam thiếu kiện anh!" "Anh chết chắc rồi!".