Lần này mũi tên không có màu xanh, mà có mùi thuốc nổ nhàn nhạt.
Sắc mặt Bùi Nguyễn Minh thay đổi, chân phải đá một cái, phi tiêu trực tiếp bay thẳng vào đài phun nước ở cửa.
Một tiếng "Bùm" vang lên, phi tiêu nổ trong đài phun nước, sức mạnh đã yếu hơn hẳn.
Nhưng nếu khi nãy Bùi Nguyên Minh không phản ứng kịp thì e rằng khoảnh khắc mũi tên chạm trúng anh thì anh sẽ bị nổ ngay.
Cảnh tượng này lại khiến sắc mặt anh càng khó chịu hơn.
Cái tên Bùi Thiếu Cung không những trên người từ trên xuống dưới toàn là ám khí giết người, mà điều quan trọng nhất là khi cậu ta ra tay không hề để ý đến tình hình xung quanh.
Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể làm hại đến người vô tội, nhưng vẻ mặt cậu ta lại như thể chẳng có chuyện gì.
Vào lúc Bùi Thiếu Cung định giơ tay lên, Bùi Nguyên Minh lập tức bước tới giẫm một chân lên ngực của cậu ta, cả người cậu ta bị đè dưới chân anh.
"Cậu bị người ta lợi dụng, muốn kiếm chuyện với tôi.
Tôi thấy cậu còn nhỏ, muốn bỏ qua cho
cậu".
"Nhưng tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy.
Lúc ra tay không hề nghĩ đến những người vô tội, trái lại còn dùng những người vô tội mà làm hại tôi"
"Người xưa có câu, người biết võ không được dùng vỏ bừa bãi, chính là nói loại người như cậu"
"Đáng ra tôi cũng chẳng muốn đánh cậu tàn phế, nhưng xem ra không được rồi."
Nói đến đây, lực dưới chân Bùi Nguyên Minh bắt đầu tăng lên.
Anh thật sự đang muốn đánh Bùi Thiếu Cung tàn phế.
Bùi Thiếu Cung đỏ mặt tía tai, mặt mày hung dữ.
Cậu ta muốn nói gì đấy, nhưng lúc này lại chẳng nói ra thành lời, chỉ có thể giãy dụa không ngừng.
"Bùi Nguyên Minh, đây là cậu Cung, Bùi Thiếu Cung của chi thứ hai Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas!"
Nhìn thấy bộ dạng Bùi Nguyên Minh muốn ra tay độc, Trần Hồng Điệp rùng mình một cái, theo bản năng mở miệng nói: "Anh dám đánh cậu ấy tàn phế, anh có nghĩ đến hậu quả không?"
"Mặc dù ông Sơn say mê võ thuật, nhưng một khi anh đánh con trai của ông ấy tàn phế thì ông ấy tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh đâu."
Bùi Nguyên Minh chẳng thèm quan tâm đến Trần Hồng Điệp, mà nheo mắt nhìn Bùi Thiếu Cung rồi nói: "Con trai của Bùi Văn Sơn? Khó trách lại hung hăng đến vậy."
"Anh biết ba tôi mà còn dám đánh tối tàn phế?"
"Tên khốn!"
"Có giỏi thì đừng có ra vẻ nữa! Xuống tay đi!"
"Để tôi xem anh đánh phế tối xong thì ba tôi sẽ giết anh như thế nào!"
"Đến lúc đó tôi sẽ chặt tay chân của anh, rồi nhốt anh xuống bể cá, hành hạ anh mỗi ngày!"
Sắc mặt Bùi Thiếu Cung hung tợn, nhỏ tí tuổi đầu mà đã tàn độc đến thế.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người, thì ngay lúc này đây ánh mắt của Bùi Nguyên Minh đã có thể cắt cậu ta thành trăm mảnh!
Bùi Nguyên Minh cười, khẽ nói: "Được, nếu cậu đã yêu cầu như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cậu!"
Dứt lời, lực chân của anh càng mạnh hơn.
"Hỗn láo!"
Đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện.
Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc sườn xám nhanh chóng chạy tới, trong nháy mắt đến chỗ của Bùi Nguyên Minh.
Cô ta vung tay trái một cái, một con dao găm xuất hiện, vụng về phía mặt của Bùi Nguyên Minh, đồng thời tay phải bắt được Bùi Thiếu Cung đang nằm dưới đất.
Động tác đó, tốc độ đó, thật sự rất đáng gờm.
Cao thủ!
Nhưng sắc mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn bình thản, ngón tay cong lại, búng ra một cái vào trên thân dao.
"Rắc rắc..."
Con dao găm ngay lập tức vỡ tung.
Người phụ nữ mặc sườn xám bất ngờ không kịp đề phòng, cả người bị bắn ra ngoài, va vào cột đá cẩm thạch trong sảnh.
Sau đó “Phụt” một tiếng, cô ta hộc ra một ngụm máu tươi, vô cùng chật vật.
Mạnh!
Thật sự quá mạnh!
Lúc này, người phụ nữ mặc sườn xám ngạc nhiên nhìn Bùi Nguyên Minh: "Anh là ai?"
- -----------------.