"Thiếu Cung!"
Nhìn thấy Bùi Thiếu Cung bị Bùi Nguyễn Minh cho một cái bạt tai đánh bay đi, Trần Hồng Điệp không khỏi run rẩy, vội vàng đỡ cậu ta dậy.
Hôm nay cô ta cố ý mang Bùi Thiếu Cung đến để cậu ta trút giận dùm mình, nhưng không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh này.
"Tên khốn!"
"Anh dám đụng vào tôi!"
Bùi Thiếu Cung ôm mặt loạng choạng đứng dậy, quát to.
Từ nhỏ đến lớn, Bùi Thiếu Cung đã bao giờ bị sỉ nhục và chà đạp như vậy đâu?
Cái tát này không chỉ tát vào mặt cậu ta, mà còn tát vào niềm kiêu ngạo và tự ái của cậu tai nữa.
Lúc này, Bùi Thiếu Cung ầm ĩ cả lên, nhặt cây côn nhị khúc trước mặt cậu ta rồi tiếp tục lao tới.
"Bốp."
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh bình thản, trở tay tát thêm một cái nữa.
Bùi Thiếu Cung hét lên thảm thiết, bóng người lại bay ra ngoài, khoảnh khắc ngã xuống đất vô cùng xấu hổ.
"Cậu Cung!"
Trần Hồng Điệp nhìn thấy cảnh tượng này mà khóe mắt giật giật, mặt đầy biểu tình không đành lòng mà nhìn nữa,
Lúc này, Bùi Thiếu Cung mặt mày dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.
Hai bên mặt của cậu ta lộ rõ dấu tay màu đỏ, cả người trông vô cùng chật vật.
Bùi Nguyễn Minh rút khăn giấy ra chùi ngón tay, lạnh nhạt nói: "Bùi Thiệu Công đúng không? Cậu ấm Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas đúng không?"
"Nể tình cậu mới trưởng thành chưa được bao lâu, không biết trời cao đất dày"
"Tôi không so đo với cậu nữa."
"Đưa người của cậu cút đi."
"Ở đây không có chỗ cho cậu lên tiếng đâu."
Nghe thấy Bùi Nguyên Minh bình thản nói những câu đó, Bùi Thiếu Cung gương mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.
Cậu ta là thiếu niên kiêu căng và ngạo mạn có thừa, thể mà giờ phút này, tất cả mọi thứ trong lòng đều bị thay thế bằng nỗi tức giận.
Lúc này cậu ta không nghĩ gì khác, chỉ muốn giết chết Bùi Nguyên Minh.
"Dạy dỗ tôi?"
"Tên khốn họ Bùi!"
"Anh là cái thá gì?"
"Có tư cách gì mà dạy dỗ tôi?"
"Tôi nói cho anh biết, tôi thật sự tức giận rồi đấy!"
"Tôi sẽ cho anh biết, đắc tội với Bùi Thiếu Cung tôi thì anh sẽ phải chịu hậu quả gì!"
Bùi Thiếu Cung vừa nói, vừa vung tay phải ra, trong tay xuất hiện mấy chiếc kim bạc, theo động tác của cậu ta mà bay đến chỗ của Bùi Nguyên Minh.
Phải công nhận rằng, tuy rằng võ công của Bùi Thiếu Cung này không tốt, nhưng kỹ năng sử dụng ám khí không tệ.
Hơn nữa, những chiếc kim này có màu xanh nhạt, thoang thoảng có mùi hôi nhức mũi.
Rất rõ ràng, thứ này có độc.
Bùi Nguyễn Minh khẽ cau mày, thật không ngờ tên Bùi Thiếu Cung này thật sự không biết chữ chết viết thế nào.
Quan trọng nhất là còn nhỏ tuổi mà đã độc ác tàn nhẫn như vậy.
Một câu không hợp là lấy ám khí có độc ra.
Nếu đổi thành người khác thì chắc đã tội đời rồi.
Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyễn Minh quơ tay lên, chỉ nghe thấy vài tiếng "Leng keng", những cây kim độc này đều đã rơi hết xuống đất.
Sắc mặt của Bùi Thiếu Cung khẽ biến, ngay sau đó lấy ra một ám khí nhìn như cốc nước, dùng hai tay vặn mạnh ra.
"Rắc" một tiếng, chỉ trong chốc lát thôi mà có ít nhất hàng ngàn cây kim bắn ra trong cùng một lúc, ánh xanh rợp trời.
"Bạo Vũ Lê Hoa Chậm?"
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, sau đó cởi áo khoác ra, xoay giữa không trung, cuộn hết những thứ có độc đó vào áo khoác của mình.
Ngay sau đó Bùi Nguyên Minh tiến tới, đá cho Bùi Thiếu Cung một phát ngã xuống đất.
Đáng lẽ lúc đầu Bùi Nguyễn Minh chẳng cảm thấy gì nhiều, nhưng ngay lúc này đây trong lòng anh có chút tức giận.
Ở nơi công cộng như thế này mà lại mang ám khí nguy hiểm như Bạo Vũ Lê Hoa Châm ra dùng, lỡ không may bay trúng nhân viên y tế hay bệnh nhân thì sao?
"Anh còn dám đá tôi!"
Bùi Thiếu Cung bị đá ngã dúi dụi xuống đất, nghiến răng nghiến lợi quát, sau đó vẫn không chịu thua mà giơ tay phải lên, một phi tiêu trong tay áo bay ra.
- -----------------.