**********
Chương 2933:
Trong nháy mắt Bùi Cửu Thiên nhảy ra khỏi cửa sổ, một đám Thánh Điện Kị Sĩ đã áp sát lên trên.
Số lượng súng đạn trong tay bọn họ so với số lượng vũ khí trong tay hộ vệ của Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas nhiều hơn, rất nhanh chóng áp chế nhưng hộ vệ kia lớp lớp tan tác.
Có điều những hộ vệ đó trong giờ phút này cũng cắn răng chống đỡ, để cho Bùi Cửu Thiên có đủ thời gian để tranh thủ rời đi.
Bên trong đám người, Thôi Nhã Tuyết đã đứng lên, nhìn Bùi Nguyễn Minh một cái, hỏi có cần phải ra tay bắt Bùi Cửu Thiên hay không.
Bùi Nguyên Minh cười lắc lắc đầu, đêm nay anh không ra tay chính là chiến thắng, một khi đã ra tay, sẽ không chiếm được lý lẽ.
Vậy nên, bây giờ an tỉnh xem trò vui là được rồi.
"Vù.."
Một lát sau, ở bên ngoài đã truyền đến tiếng động cơ xe ô tô, dễ thấy được Bùi Cửu Thiên đã thành công thoát ra khỏi sòng bài giải trí Thủ Đô, ngồi trên chiếc xe độc quyền của mình.
"Lý Liên Kiệt, Bùi Nguyên Minh, tao sẽ nhớ kĩ bọn mày!"
"Chuyện này đêm nay, tạo sẽ không để yên đầu!"
Thanh âm của Bùi Cửu Thiên truyền đến, mang theo sát ý nồng đậm.
Bùi Nguyên Minh nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Thiếu chủ Diệp, tôi không hề ra tay với anh, bạn có đầu, nợ có chủ."
"Nếu như anh đem món nợ này tính lên trên đầu tôi để tôi gặp rắc rối."
"Tôi chỉ là muốn tự vệ chính đáng"
Nghe được những lời này của Bùi Nguyên Minh, Bùi Cửu Thiên đan ngồi trên xe suýt chút nữa thổ ra một ngụm máu.
Anh ta không ngờ tới ngay cả những lời không biết xấu hổ này mà Bùi Nguyên Minh cũng có thể nói ra.
Rõ ràng là anh ta giật dây tên khốn Lý Liên Kiệt ra tay, kết quả bây giờ anh ta lại có thể không nhận tội.
"Tên khốn, anh chạy thoát được sao!"
Lúc này, sắc mặt Lý Liên Kiệt khẽ biển.
Anh ta cũng hiểu rõ, nếu như Bùi Cửu Thiên cứ như thế này chạy thoát, như vậy dù cho Bùi Nguyên Minh không động đến anh ta, nhưng anh ta sau này cũng gặp rất nhiều phiền phức.
Giờ phút này anh ta không để ý đến những hộ vệ kia của Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas, mà mang theo mười mấy tên Thánh Điện Kị Sĩ còn lại bên mình vọt tới cửa sổ, sau đó toàn bộ bóp cò, vô tình xả súng.
"Pång pång pång..."
Vô số những viên đạn trút xuống, chỉ tiếc Bùi Cửu Thiên ngồi trong xe đã lái đi đủ xa rồi.
Từng phát đạn của Lý Liên Kiệt ngoại trừ để lại mấy vết đạn trên thân xe ra, không thể làm cho Bùi Cửu Thiên bị thương chút nào.
Mười mấy giây sau, đuôi xe chiếc Toyota Century đã ngoặt vào một con hẻm nhỏ, triệt để biến mất khỏi tầm nhìn của Lý Liên Kiệt.
"Tên khốn!"
Thần sắc Lý Liên Kiệt âm lãnh đến cực hạn.
Anh ta bỗng nhiên mạnh mẽ vung tay lên, lạnh lùng nói: "Đuổi theo, tất cả mọi người cùng tôi đuổi theo!"
"Đêm nay không giết chết anh ta, nhất định tôi mất mạng"
Trong khi nói, Lý Liên Kiệt đạp một cước vào tên hộ vệ Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas còn lại, sau đó mang theo Thánh Điện Kị Sĩ thừa dịp lao ra đại sảnh như ong vỡ tổ.
Có phải thật sự đi truy sát Bùi Cửu Thiên không, hay chỉ muốn nhân dịp hỗn loạn này mà rời đi, vậy coi như là anh ta đã thắng một nửa rồi.
Chỉ tiếc là, nhóm người Lý Liên Kiệt còn chưa rời đi, Bùi Nguyên Minh đã phất tay, ngay tức khắc liền nhìn thấy bốn phía xung quanh Long Điện tinh nhuệ chĩa súng lên, chặn đường đi.
Sắc mặt Lý Liên Kiệt khẽ biển, lạnh giọng nói: "Bùi Nguyên Minh, anh có ý gì?"
“Chính anh là người nói, muốn tôi giết chết Bùi Cửu Thiên!".
"Tôi bây giờ muốn đuổi cùng diệt tận, anh lại cản đường tôi?"
Bùi Nguyễn Minh thần sắc lãnh đạm, như cười như không, nhưng lại khiến cho Lý Liên Kiệt trong lòng trầm xuống đến cực điểm.
Anh ta không ngờ tới tên khốn Bùi Nguyên Minh này lại âm hiếm như vậy, ngay cả việc anh ta muốn thừa dịp hỗn loạn chạy đi cũng đã tính đến rồi..