Đúng ba giờ chiều, Bùi Nguyên Minh và Bùi Diễm Lan cùng nhau đến hội trường phòng họp của tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas.
Tuy Bùi Nguyên Minh có tự tin đánh vỡ vẻ kiêu ngạo của những người Đảo Quốc này, nhưng về mặt thương nghiệp mà nói, nếu đã hẹn gặp nhau vào đúng ba giờ thì bắt buộc phải đến lúc ba giờ, đây là quy tắc cơ bản đầu tiên trong giới thương nghiệp.
Hai người vẫn chưa bước vào phòng hội trường thì đã nghe thấy một tiếng tát trong veo truyền từ bên trong hội trường ra ngoài.
“Bốp.
*
"Baka!"
“Khốn kiếp! Nếu đã dám bảo tập đoàn Ishikawa chúng ta đại diện, ngồi ở đây đợi năm phút rồi mà vẫn không thấy người đâu!”
“Người của tập đoàn Cảng Thành và Las Vegas các người ăn cơm khô đấy à?”.
"Không lẽ lại không biết, hẹn người ta gặp lúc ba giờ thì ít nhất phải đến trước người khác một giờ đồng hồ sao?”
“Các người giúp đỡ người kia đã là không có một chút quan niệm về thời gian rồi, vì vậy ở khu vực Viễn Đông mãi mãi chỉ có thể bị Đảo Quốc vĩ đại của chúng tôi đè bẹp!”
“Quay về nói với Bùi Diễm Lan, tôi cho cô ta thêm ba phút!”
"Nếu cô ta không có cách đến kịp lúc thì cô ta và tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas các người phải trả giá vì chuyện này!”
Bùi Nguyên Minh và Bùi Diễm Lan khẽ cau mày lại, theo như sự suy đoàn của Bùi Nguyên Minh, người của tập đoàn Ishikawa càng muốn hoàn thành lần hợp tác này hơn tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas.
Nói bình thường thì có lẽ thái độ của người bên phía tập đoàn Ishikawa phải khiêm nhường vô đối hơn mới đúng.
Dù sao thì tập đoàn Ishikawa mới là một bên cầu xin người khác.
Nhưng từ lúc này, nhìn từ thái độ của tập đoàn Ishikawa, đúng là những người Đảo Quốc này đã kiêu ngạo đến cực độ.
Khi Bùi Nguyễn Minh bước ra khỏi cánh cửa lớn của phòng hội trường, anh nhìn thấy mặt của khoảng mười mấy nhân viên nữ của tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas đều đỏ ửng lên, lúc này cúi gập đầu xuống không dám nói chuyện.
Mà trong lúc bọn họ đối mặt với khoảng bảy tám người nam nữ hoa phục với vẻ mặt vênh váo hống hách.
Những người nam nữ hoa phục này vây quanh một người đàn ông Đảo Quốc có chòm râu dài.
Người đàn ông Đảo Quốc này trông có vẻ nhiều nhất là khoảng 23, 24 tuổi, vóc dáng cũng không cao, không uy mãnh to lớn bao nhiêu, nhưng khuôn mặt của anh ta lại đem theo một bộ dạng có thái độ ông đây thiên hạ vô địch.
Bùi Diễm Lan vội vàng lấy tài liệu ra xem, nhẹ giọng nói: “Daichi Ishikawa, là người thừa kế đầu tiên của chi chính nhà Ishikawa, là người phụ trách của nghiệp vụ hợp tác lần này, có thể được gọi là tuổi trẻ khí thịnh, quyền cao chức năng”
“Vả lại nghe nói anh ta ngoài thân phận là dòng chính của nhà Ishikawa ra, anh ta còn là đệ tử ngoại môn của Mộc Ngự Môn, vậy nên thường ngày anh ta vô cùng kiêu ngạo”
“Trước đây Mạnh Thế Khôi ở trước mặt anh ta, về cơ bản đều giả vờ là cháu chắt, anh ta ăn không ít lợi ích ở chỗ Mạnh Thế Khôi, nhưng không đề cập đến tiến triển của các cuộc đàm phán về quyền thay mặt”
“Nói đơn giản đây chính là một con rắn hổ mang, là kiểu ăn thịt người không nhà xương ra ấy”.
"Nếu lần này không phải chúng ta tiếp tay kịp lúc, thì e là Mạnh Thể Khôi bị anh ta hại đến chết cũng không biết là chuyện gì?”
Hiển nhiên, trong một khoảng thời gian buổi trưa ngắn ngủi, Bùi Diễm Lan đã chuẩn bị đủ các tài liệu.
Trong lúc cô ta thể hiện được tài năng của mình, cô ta đang nói với Bùi Nguyên Minh rằng lần này cô ta đã chuẩn bị rồi mới đến.
“Sự đàm phán của hai bên bọn họ tiến hành tới bước nào rồi?” Bùi Nguyên Minh có phần tò mò.
“Vừa khởi bước thôi, thậm chí có thể nói tiến độ của cuộc đàm phán là không, tôi không biết rốt cuộc là Mạnh Thể Khối thật sự vô dụng hay là đối phương có người để ý lại nên không sợ, nhưng trong cả hợp đồng quyền thay mặt họ vẫn chưa thảo luận đến bất cứ chi tiết nào.”
“Vị Daichi Ishikawa này, mỗi lần đến lúc đàm phán, không phải đến trễ thì là về sớm, hoặc là tâm trạng không tốt anh ta cũng không đến”
“Nói thật, hôm nay anh ta có thể đến đây trước quả thật nó đã xảy ra ngoài sự dữ liệu của em đó”
- -----------------.