"Tôi đã xem tài liệu rồi, tập đoàn Ishikawa ở Đảo Quốc còn không ở trong ba tập đoàn lớn nhất Đảo Quốc, chỉ là một tập đoàn nhỏ bình thường mà thôi, bản đồ gia dụng mà thôi, có gì xuất sắc chứ?”
"Mấy người là thành viên của dự án sòng bạc ở Hồng Kông, nói rộng hơn, là đại diện cho công ty ở Hồng Kông, đại diện cho Đại Hạ, chỉ là xử lí vài cái hợp đồng với Đảo Quốc cũng không xử lí được, còn có mặt mũi ở chỗ này la hét? Muốn tổng giám đốc Minh phải chịu trách nhiệm?"
"Những người có thể không biết xấu hổ mà nói ra lời này, còn mặt mũi để ở lại tập đoàn sao?"
"Công ty trả lương cả tỉ một năm cho các anh để các anh không làm gì sao? Để cho sự vô dụng của các anh sao?"
Bùi Nguyên Minh bước lên phía trước, vỗ vào mặt Mạnh Thế Khôi.
"Nếu cảm thấy năng lực của mình không đủ, không thể thực hiện nhiệm vụ của mình, lập tức cút đi khỏi công ty, đừng ở chỗ này trách trời trách đất nữa"
"Nghe rõ chưa?"
Mạnh Thế Khôi bị Bùi Nguyên Minh vỗ lên mặt mấy phát, lúc này mắt anh ta không ngừng giật.
Nhưng anh ta không dám nói gì nữa.
Bởi vì anh hiểu rõ được rằng, nếu lúc này còn cãi cố nữa thì không chỉ bị Bùi Nguyên Minh đáp trả, có khi còn bị đá ra khỏi dự án này.
Sòng bạc ở đây cho anh ta tiền lương vài tỉ một năm, anh ta không nỡ bỏ đi.
Bùi Diễm Lan vui vẻ nhìn cảnh này, đối với việc Bùi Nguyên Minh chèn ép một cách mạnh mẽ, cô ta rất thưởng thức.
Người ta đều nói bắn súng phải bắn chim đầu đàn trước, nếu như hôm nay Mạnh Thể Khôi đã dám làm vậy rồi, cô ta không chèn ép anh ta xuống thì thật có lỗi với chúc vì bây giờ.
Mà phong cách hành sự của Bùi Nguyên Minh, khéo lại vừa hợp với cô.
Nói tóm lại, hôm nay Bùi Nguyên Minh cứng rắn như thế này, không sai.
"Đủ rồi!"
Bị vỗ bôm bốp vào mặt từ nãy đến giờ, cuối cùng thì Mạnh Thể Khôi đã không chịu nổi nữa.
Anh ta ôm mặt lui về phía sau vài bước, mặt rất khó chịu, nhưng lại không muốn khí thế của mình yếu đi, đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố vấn Bùi, rốt cục anh muốn làm gì?"
"Hôm nay vừa ngồi được chức vị này, đã chèn ép những người làm việc gian khổ như chúng tôi!" "Cuối cùng thì anh muốn gì?"
"Có phải anh là gián điệp từ tập đoàn đối thủ phải đến để chia rẽ chúng tôi?"
"Thật là anh sao!"
"Các anh làm việc gian khổ sao?" Mặt Bùi Nguyên Minh như nghe chuyện cười, rồi sau đó trực tiếp lấy ra một tập tài liệu, đọc bằng giọng lạnh lẽo.
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói như vậy sao?" "Anh muốn ban điều hành phía trên nghĩ như thế nào?".
Truyện Đô Thị
"Chẳng lẽ Mạnh Thế Khôi anh đã quá tài giỏi rồi, đi ra ngoài ăn uống chơi đùa đều được coi là công lao to lớn?"
"Coi như là công việc vất vả gian khổ lớn lao mà anh nói sao?"
"Vậy thì anh đúng là đã vất vả rồi!"
- -----------------.