Âm thanh hờ hững mà lạnh nhạt, nhưng lại áp chế được cả hiện trường lúc này, khiến cho những Long vệ tinh nhuệ kia ai ai cũng dè dặt kiêng sợ, bấy giờ hoàn toàn chẳng dám xông lên phía trước.
Ngay lúc này đây, không còn ai hoài nghi bản lĩnh của Bùi Nguyên Minh nữa.
Dù gì thì đến cả Shinnosuke Miyata anh cũng có thể một phát giẫm chết ngắt, vậy thì muốn giẫm chết một người chỉ biết sử dụng súng, không sử dụng võ thuật như Bùi Cửu Phong quả thật chẳng có gì khó khăn.
Mà lúc này, Bùi Cửu Phong đang bị giẫm dưới mặt đất cuối cùng cũng có động tĩnh.
Khóe miệng hẳn liên tục co giật, khuôn mặt không ngừng vặn vẹo méo mó.
Hắn thật sự không ngờ đến tên Bùi Nguyên Minh này thế mà lại ngông cuồng đến mức này.
Rõ ràng là lép vế hơn, yếu thế hơn, vậy mà vẫn dám đánh Bùi Cửu Phong trước mặt bao người? Hơn nữa còn dám giẫm đạp hắn dưới đất!?
Lúc này, Bùi Cửu Phong lần đầu tiên có cái nhìn nghiêm chỉnh với Bùi Nguyên Minh.
Thảo nào ngay cả nhân vật như Bùi Cửu Thiên cũng rất kiêng dè Hạo Thiên.
Thì ra không phải Bùi Cửu Thiên không lớn mạnh như trước, mà là Bùi Nguyên Minh thật sự vô cùng quái dị, vô cùng bá đạo.
Nhớ ủng hộ web t amlinh nha
Ít nhất, trong những gì mà Bùi Cửu Phong biết được, những con ông cháu cha đến từ nội địa, chẳng có người nào dám kiêu ngạo cuồng ngông như vậy!
"Khốn kiếp, buông Cửu Phong thiếu gia ra!” "Thả người ra ngay, nếu không chúng tôi sẽ đánh chết anh!” "Tiểu tử, cậu đừng quên, nơi đây là địa bàn của ai!”
Đám Long vệ tinh nhuệ giờ phút này cũng bắt đầu phản ứng, người nào cùng giương sáng trong tay lên, lại lần nữa ngắm đến Bùi Nguyên Minh, sao đó không ngừng mắng chửi.
Vẻ mặt Bùi Vân Phi cũng khác thường, nhẹ giọng nói:” Diệp thiếu, đừng làm bậy, lỡ như giết chết Bùi Cửu Phong thì chuyện này.
không dễ dàng thu dọn đâu!”.
“Dẫu sao cậu ta cũng là thiếu chủ tam phòng.” Bùi Cửu Phong híp mắt nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh giọng nói:” Tên họ Bùi kia, cậu gây họa lớn rồi!” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt cười nói: "ở hai thành Cảng Đổ, không ít người nói với tôi câu này đâu!” "Quách Tuấn Anh, Trần Thái Tùng, Takei Naoto." “Nhiều lắm, tôi cũng quên mất có rốt cuộc có bao nhiêu người rồi”
“Nhưng mà anh cũng biết, những người nói với tôi câu đó đều có kết cục như thế nào mà đúng không?”
“Cạch”.
Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh giơ chân trái ra, giẫm lên cổ tay trái của Bùi Cửu Phong, hơi dùng sức khiến cho cổ tay trái của hắn cũng gãy luôn
“Đây chính là kết cục của bọn họ”
"A"
Tiếng kêu thẩm thiết vang lên, Bùi Cửu Phong đau đến nỗi muốn lăn lộn trên mặt đất, nếu như không phải ngực bị Bùi Nguyên Minh giẫm lên không chừng lúc này hắn đã nhảy dựng lên rồi.
Bùi Vân Phi cũng vô cùng kinh ngạc, hồi lâu sau vẫn không thốt nên câu nào.
"Khốn kiếp!”
Sau khi không khí yên lặng trong giây lát, lại lần nữa trở nên nhốn nháo vô cùng.
Những khẩu súng kia lúc này dường như đều chĩa vào trán của Bùi Nguyên Minh.
- -----------------.