Ngay lúc Bùi Nguyên Minh đang suy nghĩ về chuyện của Bùi Cửu Thiên, đột nhiên anh cảm giác xe mình đang đung đưa kịch liệt một chút.
Con đường vốn dĩ rất bằng phẳng không biết trở nên xóc nảy không tả được từ lúc nào.
Bùi Nguyên Minh mở mắt, liếc nhìn bốn phía xung quanh, sau đó cười cười, nói: “Bác tài, đây là nơi nào?”
"Có lẽ hắn là tôi nên hỏi, ông là ai?”
“Chuẩn bị đưa tôi đi đâu?”
Phía đằng trước rõ ràng là một con đường đã không được tu sửa nhiều năm, ven đường có không ít biển cảnh báo nhưng đã hơi cũ nát rồi.
Giờ phút Bùi Nguyên Minh còn đang chất vấn, tài xế hói đầu nhân ga, trực tiếp phá vỡ chướng ngại vật trên đường, lao về phía cuối của con đường này.
Nhìn dáng vẻ liều mạng của tài xế, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lại rất dửng dưng.
“Làm gì vậy? Ông định đi đâu vậy?” “Đương nhiên là đưa cậu đi chết rồi!”.
Người trung niên hói đầu bỗng nhe răng cười một tiếng, khóe miệng có máu tươi màu đen chảy ra.
"Từ giây phút cậu lên xe, số phận của cậu chắc chắn đã được quyết định”
“Diêm Vương muốn người chết vào canh ba, ai có thể giữ người đến canh năm?”
“Cậu Bùi, chúng ta đi thôi!”
"Phu nhân Bùi, gửi lời hỏi thăm đến bà!”.
Giây tiếp theo, người trung niên hói đầu liều chết giẫm chân ga, sau đó ông ta nghiêng đầu một cái, đã chết từ lâu.
Mà chân ga bị chân phải của ông ta kẹp lấy, lúc này trực tiếp lao ra khỏi mặt đường, bay ra ngoài biển.
Bùi Nguyên Minh lắc đầu.
Tuy anh biết Bùi Lệ Thu hận không thể giết chết anh, nhưng mà anh không ngờ rằng người phụ nữ này không thể chờ nổi một lúc.
Nhưng mà chút cảnh nho nhỏ này mà muốn lấy mạng của anh sao?
Thành thật mà nói, cho dù là Bùi Lệ Thu hay Bùi Cửu Thiên, hay là một nhân vật lớn không thể leo tới trong mắt người khác.
Nhưng theo đánh giá của Bùi Nguyên Minh, phong cách làm việc của hai người này thật sự là không được lên sân khấu.
Mắt thấy xe đã bắt đầu rơi xuống, trong giây tiếp theo, Bùi Nguyễn Minh đạp một đá vào cửa xe bị khóa, sau đó lao ra ngoài cửa xe trước khi xe rơi xuống nước.
Cùng lúc đó, chiếc xe rơi xuống nước, nổ “bùm” một tiếng.
Trong làn khói dày đặc, vô số mảnh sắt bay tán loạn.
“Phù!”.
Bùi Nguyên Minh lặn xuống mặt nước gần chục mét, sau đó bơi lệch sang một bên hàng chục mét rồi mới ló đầu lên một lần nữa.
Ngay từ đầu, Bùi Nguyên Minh đã biết rõ chiếc taxi này là do người có tâm sắp đặt.
Nếu không phải vì muốn biết rõ là ai sắp đặt, thể lực nào đứng sau chuẩn bị nhúng tay vào chuyện này, Bùi Nguyên Minh thực sự không có hứng thú tham gia vào.
Ngay khi Bùi Nguyên Minh chuẩn bị quay lại bờ, anh nhìn thấy một du thuyền xa hoa đang tiến đến ở phía xa xa.
Trên du thuyền có rất nhiều người, mỗi người đều mặc một bộ đồ lặn màu đen, trong tay cầm súng bắn cá, không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Bùi Nguyên Minh cảm nhận được một luồng sát khí, trực tiếp lặn xuống dưới nước ngay sau đó.
“Đồ ngu!”
“Tên họ Bùi ở bên kia!”
Ào ào ào!”
Gần như cùng lúc đó, hơn chục khẩu súng bắn cá đồng loạt bắn ra, bay vùn vụt về phía Bùi Nguyên Minh.
Mặc dù động tác dưới nước của Bùi Nguyên Minh bị hạn chế, nhưng anh vẫn tránh được những phát súng giết người liên hoàn trong thời khắc nguy hiểm cận kề.
Ngay sau đó, anh tiện tay cầm một khẩu súng bắn cá lên, sau đó hướng về phía trên du thuyền.
“Đùng đùng đùng!”
Chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi, bỗng nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó có mấy bóng người ngã xuống, mặt biển lập tức bị nhuốm màu máu đỏ.
Một sự yên tĩnh hoàn toàn bao trùm toàn bộ du thuyền, rõ ràng ai cũng không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh còn có thể phản kích dưới tình huống như vậy, hơn nữa còn giết ngược lại ba cao thủ của bọn họ trong nháy mắt.
Ngay sau đó, những người đó trực tiếp lấy súng ống ra, bắn một trận điên cuồng về phía mặt nước.
“Phụt phụt phụt!”
Đạn chì rơi xuống nước, tuy rằng tốc bộ bị cản lại nhưng tan ra thành nhiều mảnh ở trong nước, nhìn thấy mà giật mình, nguy hiểm không gì sánh được.
- -----------------.