Vẻ mặt Long Tông Trạch hoàn toàn thay đổi, súng trong tay lại bóp cò lần hai.
| “Đoàng đoàng đoàng!”
Trong khoảnh khắc gần như dính đạn, Bùi Nguyên Minh tránh được từng viên đạn chì, sau đó bàn tay phải của anh lại bốp lên mặt của Long Tông Trạch.
“Bốp!”
Gương mặt của Long Tông Trạch tê rần, mắt tối sầm lại, cả người bay ra nện xuống đất.
Chỉ một chiêu thôi mà đã hoàn toàn bị tàn phế.
“Tên khốn!” “Đồ khốn kiếp!”.
Khóe miệng Long Tông Trạch chảy máu, anh ta từ từ lùi về phía sau, đồng thời anh ta điên cuồng giơ súng trong tay lên, không ngừng bóp cò.
“Đoàng đoàng đoàng!”.
Tiếng đạn không ngừng vang lên, sau khi vang lên hơn mười tiếng thì cuối cùng cũng không nghe thấy tiếng đạn nữa.
Mà lúc này Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lạnh nhạt đã đi đến trước mặt Long Tông Trạch.
Tất cả nam nữ ở đây đều mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc khó có thể tin được.
Công Tôn Vũ Nhiên lại càng vô thức hoảng hốt hét lên: “Cậu chủ Long cẩn thận”.
Long Tông Trạch thấy Bùi Nguyên Minh đang đến gần, lúc này anh ta giơ | tay phải lên, một cây súng lục lại xuất hiện.
| Chỉ là còn chưa đợi anh ta kịp bóp cò thì Bùi Nguyên Minh đã bước nhanh một bước đá bay ra.
“Rầm!”.
Long Tông Trạch mất thăng bằng, súng bắn sượt qua má trái của anh ta.
Chỉ trong nháy mắt, một dòng máu tươi bắn ra, lỗ tại bên trái của Long Tông Trạch cũng thiếu mất một nửa.
"A!"
Sau khi sững sờ một lúc lâu, Long Tông Trạch bỗng nhiên hét thảm một tiếng, đồng thời gương mặt tái nhợt, cả người anh ta đầy mồ hôi lạnh, gương mặt vặn vẹo như một kẻ điên.
Súng của mình suýt nữa đã giết chết mình, vào lúc này cả thể xác và tinh thần của Long Tông Trạch đều gần như không thể chấp nhận được.
Cũng may anh ta vẫn còn có chút lòng tự tôn của cậu chủ Long, nếu không sợ là lúc này đã bị dọa sợ đến mức tè ra quần.
Mà tư thế này cũng khiến những người vây xung quanh lùi ra sau.
Những chàng trai thì ngẩn ra, cảm thấy mình đã nhìn nhầm rồi.
| Mà những cô gái xinh đẹp còn lại thì ai nấy đều ngừng cười, vô cùng ấm ức.
| Các cô muốn thấy tên Bùi Nguyên Minh không biết trời cao đất dày này | bị ngược đãi đến mức sống dở chết dở.
Nhưng mà kết quả lại bất ngờ trở thành Long Tông Trạch bị thương nặng, sút nữa đã mất mạng.
Cú sốc như vậy khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được.
Bởi vì trong tưởng tượng thì chỉ có cậu chủ mới có thể chèn ép kẻ hèn.
Hình ảnh tên hèn lật mặt như vậy khiến các cô không thể nào chấp nhận, cũng không muốn nhìn thấy.
Vào lúc này, tất cả các cô đều cảm thấy ghét Bùi Nguyên Minh đến cực điểm.
“Súng, chơi vui lắm à?” “Thân là người của Long Môn là lại không luyện đao kiếm, mày còn chơi súng?”.
“Chơi súng cũng được, còn chơi cùi bắp như vậy?” “Hay là để tạo dạy mày cách chơi súng như thế nào nhé?”
Bùi Nguyên Minh thuận tay cầm lấy khẩu súng lục này, nhắm ngay vào bắp đùi của Long Tông Trạch.
"Tạch!"
Tiếng bóp cò vang lên, tiếng kim hỏa chuyển động truyền đến.
Mặt Long Tông Trạch biến sắc, vẻ mặt anh ta tuyệt vọng nói: “Đừng!” “Dừng tay!”.
Những người khác cũng biến sắc, cùng lúc mở miệng.
“Đoàng!”.
Không đợi bọn họ kịp ngăn cả, súng lục trong tay Bùi Nguyên Minh đã vang lên.
"A!"
Long Tông Trạch kêu thảm một tiếng, cả người đều lùi về phía sau đụng vào vách tường, anh ta đau đến nỗi cả người co quắp.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt bước lên giẫm lên cổ của Long Tông Trạch.
Sau đó súng trong tay anh chĩa vào sau đầu của Long Tông Trạch.
“Ban này không phải mày bảo tạo theo đường dây điện thoại đến đây giết mày sao?”
Bây giờ tao đã tới rồi đây” “Nhưng mà, mày đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết chưa?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, giọng nói lạnh lẽo.
- -----------------