Trên hành lang còn có mười mấy đệ tử của Chấp Pháp Đường canh giữ.
Lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, những đệ tử này đều hoàn toàn ngẩn ra.
Chưa kịp đợi bọn họ có phản ứng gì thì Bùi Nguyên Minh đã tùy tiện ra tay, chỉ với vài bạt tai thì những đệ tử này của Chấp Pháp Đường đã bay ra, uể oải ngã xuống đất.
Trên đường đi, rất nhiều đệ tử của Chấp Pháp Đường dưới tay của Bùi Nguyễn Minh cứ như là gà đất chó sành, không những không chịu nổi một đòn, ngay cả sống chết cũng không rõ.
Cảnh tượng này khiến Công Tôn Vũ Nhiên vừa đau khổ vừa chấn động.
Cô ta càng không nghĩ đến chuyện những đệ tử của Chấp Pháp Đường này lại vô dụng như vậy, mặt khác lại không ngờ đến Bùi Nguyễn Minh lại ra tay tàn độc như thế.
Lúc này đây Công Tôn Vũ Nhiên cố gắng lấy sự can đảm cuối cùng nói: “Họ Bùi kia, mày sẽ hối hận!”.
“Đối xử với những đệ tử của Chấp Pháp Đường như vậy, mày sẽ phải trả giá đắt!”
Bùi Nguyên Minh không để ý đến Công Tôn Vũ Nhiên tàn tật đang sủa, anh chỉ lạnh lùng đi sâu vào trong hành lang, sau đó lại tiếp tục đá thêm một cái.
“Rầm!”.
Cửa lớn bay ra rơi vào ngay giữa phòng.
Phòng khách vốn đầy những tiếng rên rỉ vui vẻ, sự xa hoa trụy lạc ngợp trong vàng son bỗng yên tĩnh lại.
Mười mấy thanh niên nam nữ đều đang cầm ly rượu theo bản năng nhìn sang.
| Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ, giọng nói như gió lạnh: “Bùi Nguyên Minh tạo, tới rồi.”
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn người vừa đá cửa vào này.
Rất nhiều người không biết ba chữ Bùi Nguyên Minh đại diện cho điều gì, cũng không hiểu được việc có thể xông qua hàng rào bảo vệ lớp lớp để xuất hiện ở đây nói lên điều gì.
Chỉ nhìn thấy hành động đột ngột xông vào ngăn cản cuộc vui trụy lạc của bọn họ, những chàng trai cô gái này đều nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt châm chọc vào mỉa mai.
Đây chính là địa bàn của cậu chủ Long là Long Tông Trạch đó.
Hôm nay cậu chủ Long đã chiếm được một cô gái trong trắng, lại còn là một cô chủ đài các.
Cậu chủ Long đã phấn khởi uống hết mấy viên thuốc màu xanh, mục đích chính là để làm đi làm lại nhiều lần, hưởng thụ tốt nhất.
Nhưng mà vào lúc quan trọng nhất này mà lại có người đến được đây để quấy rầy chuyện vui của anh ta?
Chuyện này thì khác gì với muốn chết chứ? | Đến khi có người nhận ra Bùi Nguyên Minh là người vừa mới gọi điện với Long Tông Trạch, mười mấy chàng trai cô gái ở đây càng tỏ vẻ mỉa mai châm chọc hơn.
Bọn họ đều thích xem kịch hay, thích xem trò cười.
Vở kịch trước mắt này khiến bọn họ vô cùng mong chờ.
Còn có người nhận ra Bùi Nguyên Minh chính là người mà gần đây đã khiến dư luận Cảng Thành và Las Vegas xôn xao bàn tán kia.
Trong mắt những người này thì trước đó Bùi Nguyên Minh giẫm đạp những cậu chủ phế vật kia cũng thôi đi.
Một khi đã giẫm lên người của cậu chủ Long thì chẳng khác gì tự sát chứ?
“Hóa ra mày chính là Bùi Nguyên Minh à?” “Lá gan không nhỏ đâu, tao đánh giá cao mày đấy”
Lúc này, một người tóc vàng ngồi ở giữa, gương mặt nhìn có vẻ hơi ốm yếu híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh.
Anh ta bắt chéo hai chân, quan sát Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới.
“Tao cứ tưởng mày chỉ ba hoa thôi, không ngờ thật sự đúng là có chút bản lĩnh.”
“Như thế này đi, quỳ xuống dập đầu với tao ba cái, tạo sẽ tha cho tội bất kính của mày.”
“Nói không chừng nếu như tâm trạng vui vẻ thì còn có thể bạn cho mày mấy cô gái để mày chơi đùa một chút, cho mày thưởng thức xã hội này, thấy thế nào?”
Bùi Nguyên Minh nghe vậy thì nhìn thanh niên này với vẻ mặt lạnh nhạt, tuy là anh không biết Long Tông Trạch, nhưng mà tư thái làm chủ ở đây như vậy thì hẳn anh ta phải là Long Tông Trạch rồi.
Hơn nữa với những lời ngang ngược sâu xa của anh ta thì hẳn là không nhận sai.
Trên đường đến đây, công tử Hải đã gửi tài liệu của Long Tông Trạch cho Bùi Nguyên Minh qua điện thoại rồi.
- -----------------