Hoàng Cảnh Thụ dẫn theo một đám cảnh sát vênh vang đắc ý đi đến phòng Thiên Tự trên tầng hai.
Sau đó anh ta đẩy ra đám người đang đứng chen chúc, đi đến trước người Hứa Tuyết Kỳ, đằng đằng sát khí, vênh vang đắc ý mở miệng nói.
“Cô Hứa, có người dám gây chuyện ở Kim Ngọc Lâu ư? Còn đánh mặt cô?”.
“Nói đùa gì thế, là thằng cha nào có mắt không tròng? Chẳng lẽ không biết cô cả nhà họ Hứa chính là nữ vương ở Cảng Thành à?”.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Vào lúc này trên người Hoàng Cảnh Thụ mang theo khí thế rút gân lột da, trợn mắt trừng trừng.
“Nói cho tôi biết là ai, tôi sẽ dạy dỗ kẻ đó một bài học, cho kẻ đó biết hai chữ pháp luật ở Cảng Thành.
viết như thế nào”.
Lúc này Châu Tứ Hải đi đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói.
Anh Bùi, anh nhận sợ đi, Hoàng Cảnh Thụ này chính là tay chân của nhà họ Hứa đấy, ở trong khu vực này cũng được xem như địa đầu xà, không gì không làm được”.
“Hơn nữa nhân vật như anh ta, ở trên phương diện chính phủ thậm chí là thế giới ngầm hay binh bộ đều có quan hệ nhất định, lại thêm tính cách lưu manh của anh ta, những cậu ấm đó đều e ngại anh ta ba phần, vì thế anh nhất định phải cẩn thận, không được thì nhận sợ đi”
Bùi Nguyên Minh cười nói.
“Thì ra là thế, có chút thú vị”.
Nhìn thấy một đám cảnh sát cao to vạm vỡ mang theo đầy đủ súng ống đi theo bên cạnh Hoàng Cảnh Thụ, lúc này đây Hứa Tuyết Kỳ đã khôi phục dáng vẻ ngạo kiều như lúc đầu, vẻ mặt cô ta đam mạc nói.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Cảnh Thụ, anh đến rất đúng lúc, cô Giang đây bị trai bao mà cô ta nuôi lừa gạt, tên trai bao đó ỷ vào có cô Giang làm chỗ dựa lại dám gây chuyện ở Kim Ngọc Lâu chúng tôi, còn dám động đến súng đạn, anh xem, vệ sĩ của tôi vì ngăn cản anh ta hành hung mà bị đánh thành dáng vẻ gì rồi kìa?”.
"Anh nhanh bắt anh ta lại đi, sau đó dựa theo pháp luật để trừng trị”
“Đừng bởi vì tôi là người báo án mà xử nặng anh ta, nhưng cũng không thể vì anh ta là người của cô Giang mà giơ cao đánh khẽ”.
"Tóm lại, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế nấy”
“Chúng tôi thân là người trong giới thượng lưu, chắc hẳn nên giữ gìn uy tín của cục cảnh sát, uy quyền của chính phủ và pháp luật” | “Xử phạt nặng mang tính răn đe”.
Lúc này đây từ thái của Hứa Tuyết Kỳ giống như một nữ vương, chẳng những soi mói Bùi Nguyên Minh còn dạy Hoàng Cảnh Thụ nên làm như thế nào, có thể nói là vênh váo hung hăng không ai bì nổi.
Mà đám người Tôn Thanh Trúc cũng hiểu ý, lúc này bọn họ đều nhao nhao lên tiếng chỉ trích Bùi Nguyên Minh cố tình gây sự, hành hung ngay trước mặt mọi người, vi phạm pháp luật Cảng Thành.
“Chính là người này, chẳng những anh ta đánh tôi, hơn nữa còn gây chuyện ở Kim Ngọc Lâu chúng tôi.”
“Đúng đó, vệ sĩ của cô Hứa cũng bị anh ta đánh, những người vệ sĩ kia chỉ muốn nói đạo lý với anh ta mà thôi, thế mà anh ta lập tức dùng đến súng đạn”
“Ở một nơi theo chế độ luật pháp như Cảng Thành lại dám dùng súng đạn, quả thật là coi trời bằng vung”.
“Loại người này, đội trưởng Hoàng, anh nên đưa anh ta đi, sau đó nghiêm khắc trừng trị” "Đúng đó, để người trong nước đều biết, ở chỗ Cảng Thành chúng ta có pháp luật”
“Cái gì? Chẳng những anh ta đánh cô Hứa mà giữa ban ngày ban mặt, thế mà dám dùng đến súng đạn, hành hung ngay trước mặt mọi người?”
“Điều này hoàn toàn không coi pháp luật của chúng ta ra gì!”.
“An nguy của Cảng Thành, cảnh sát chúng tôi sẽ phụ trách, chuyện này tôi quản chắc rồi” Giọng nói vang lên, Hoàng Cảnh Thụ trừng mắt sải bước đến chỗ Bùi Nguyên Minh.
Anh ta rút súng bên hông ra, trực tiếp mở chốt an toàn chỉ vào trán Bùi Nguyên Minh.
“Lập tức quỳ xuống” Lúc này Hoàng Cảnh Thụ vô cùng bá đạo.
- -----------------