Giang Ngọc Hạ nghe thấy Hứa Tuyết Kỳ gọi người, lúc này cô ta sợ sự việc càng ầm ĩ càng lớn chuyện, không kìm được kéo Bùi Nguyên Minh sang một bên, nhỏ giọng nói.
"Anh Bùi, được rồi, dù sao bọn họ cũng đã phải trả giá thật lớn”
Vừa rồi Bùi Nguyên Minh động đến súng đạn, tuy đã lau dấu vân tay, nhưng nơi này có quá nhiều nhân chứng.
Sự việc cứ tiếp tục ầm ĩ, nói không chừng Bùi Nguyên Minh sẽ bị đưa vào cục cảnh sát.
Nói như thế, không chừng ông nội sẽ trách tội mình tiếp đón không chu toàn.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Đây là điều mà Giang Ngọc Hạ không muốn nhìn thấy, vì thế cô ta thà để chuyện cứ thế trôi qua cũng không muốn Bùi Nguyên Minh bị cảnh sát đưa đi.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Ngọc Hạ, Hứa Tuyết Kỳ lại cười lạnh một tiếng.
Đối với thái độ của Giang Nam Tùng, cô ta hiểu thành sợ hãi và e ngại.
“Sao thế? Cô sợ rồi à?”.
“Giang Ngọc Hạ, tôi nói cho cô biết, hiện tại cô quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ còn kịp đấy” Hứa Tuyết Kỳ lại có thêm tự tin, lúc này cô ta vô cùng vênh vang đắc ý.
“Không xin lỗi, không quỳ xuống, cô cứ đợi xui xẻo đi”
“Cô.” Giang Ngọc Hạ tức đến mức cả gương mặt trở nên lạnh lẽo, bản thân mình muốn chuyện lớn biến thành nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có, không ngờ đến Hứa Tuyết Kỳ này lại không có ý định dàn xếp ổn thỏa.
“Cô Giang, cô yên tâm đi, chuyện này tôi có chừng mực” Bùi Nguyên Minh cười một tiếng với Giang Ngọc Hạ.
“Có một số người ấy mà, không và mặt cô ta, cô ta còn cho rằng mặt mũi mình lớn bao nhiêu, có một số con chó, không chơi chết cô ta, cô ta sẽ không biết người mình vừa sủa đáng sợ như thế nào? Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Chuyện đến nước này, Bùi Nguyên Minh đã rất rõ ràng, hoặc là hoàn toàn áp chế Hứa Tuyết Kỳ, hoặc là chính mình sẽ mất đi minh hữu chưa quyết định rõ như Giang Hoành Lâm.
Giẫm Hứa Tuyết Kỳ, khiến cho Giang Hoành Lâm không thể không hoàn toàn ngồi lên thuyền của mình, vì thế đối với phía sau nên làm như thế nào, Bùi Nguyên Minh vô cùng rõ ràng.
Chứ đừng nói là Hứa Tuyết Kỳ hung hăng càn quấy tự mình đưa đến cửa để cho anh vả mặt, anh không ra tay, sao xứng đáng với công sức cô ta nhảy nhót tưng bừng như thế?
Họ Bùi kia, đừng có ở đấy mà cáo mượn oai hùm, giả bộ oai phong, anh biết đánh nhau thì sao chứ? Những năm này biết đánh nhau cũng không đại biểu cho gì cả, tôi nói cho anh biết, cho dù tôi có liều mạng, bị Bùi thiếu chủ trách phạt, hôm nay tôi cũng phải giết chết anh”.
Hứa Tuyết Kỳ đối với sự phách lối của Bùi Nguyên Minh thì khịt mũi coi thường, cảm thấy thằng cha này là một con chó thất bại sủa inh ỏi.
Đám người Tôn Thanh Trúc đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu nhìn Bùi Nguyên Minh.
Rõ ràng tai họa sắp ập xuống, thế mà còn cuồng vọng tự đại như thế.
Một lát nữa đợi người của Hứa Tuyết Kỳ đến đây, sẽ để cho anh biết chữ chết viết như thế nào.
Đám người bọn họ tuyệt đối không tin Bùi Nguyên Minh có thể áp chế Hứa Tuyết Kỳ.
Cho dù là thân phận cô cả nhà họ Hứa, hay là thân phận mợ chủ tương lai của Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas, đều đủ để Hứa Tuyết Kỳ diễu võ giương oai, vô cùng cường thế.
Giang Ngọc Hạ nhìn thấy cảnh này, trái lại không nói thêm gì nữa.
Nếu như Bùi Nguyên Minh đã chuẩn bị dứt khoát làm đến cùng, cô ta cũng chỉ có thể đứng xem, chẳng qua lúc này cô ta thấy được Bùi Nguyên Minh lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi một tin.
Âm ầm.
Cũng không lâu sau, mười chiếc xe cảnh sát nhanh như chớp xuất hiện ở bên ngoài Kim Ngọc Lâu.
Cửa xe mở ra, mười mấy người đàn ông mặc cảnh phục đều lấy súng bên hông ra, vênh vang đắc ý đi đến bên trong Kim Ngọc Lâu.
Mỗi thực khách bên trong Kim Ngọc Lâu đều là vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ không nghĩ đến thế mà lúc này lại có người lại vận dụng đến Hoàng Cảnh Thụ của cục cảnh sát.
Đây chính là quan chức Cảng Thành, tiếng tăm lừng lẫy ở thế giới ngầm, đội trưởng Hoàng - Hoàng Cảnh Thụ.
Nghe nói người ở trong tay anh ta, không chết cũng sẽ bị lột da.
- -----------------