Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
“Tôi không hài lòng.”
“Anh không hài lòng thì có thể không đến tham gia buổi đấu giá này của chúng tôi” Sự Thủy Tiên lạnh nhạt nói.
.
Kiếm Hiệp Hay
“Tới đây rồi thì phải nghe theo quyết định của tôi, bởi vì nơi này là địa bàn của Đạo Quan Ngũ Mai chúng tôi, tôi quyết định.
Được rồi, nói đến đây thôi, cô Đổng, cô dẫn theo anh Bùi đây rời đi thôi.
Lần này xem như nể mặt mũi nhà họ Đổng các cô, tôi không so đo với hai người, cũng không kéo các người vào danh sách đen.
Nhưng lần sau không được làm theo lệ này nữa”
Giọng nói của Sư Thủy Tiên lạnh lẽo mà hờ hững, giống như lời của cô ta chính là khuôn vàng thước ngọc.
“Đây chính là câu giải thích cô dành cho tôi? Đây chính là quy củ của Đạo Quan Ngũ Mại các cô?”.
Bùi Nguyên Minh nghe vậy thì đạm mạc cười một tiếng.
“Đạo Quan Ngũ Mai này thật đúng là bá đạo đấy, các người thật đúng coi mình là nhất”
Sư Thủy Tiên giống như không nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói, lại giống như khinh thường trả lời, tóm lại lúc này cô ta không đáp lời.
Ngược lại là người phụ nữ đạo sĩ trung niên kia, bà ta lạnh lùng lên tiếng.
“Người đầu, tiễn khách”.
Vẻ mặt của mười nữ đệ tử Đạo Quan Ngũ Mai lạnh lẽo đến gần, trong mắt đều không chút nào che giấu ghét bỏ.
“Anh Bùi, chúng ta về thôi.”
Ngay tại lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị ra tay, Đổng Hoài An túm lấy tay phải của anh, nhỏ giọng nói.
“Đừng ra tay, thật sự đừng ra tay”
“Đạo Quan Ngũ Mai này không đơn giản như những gì anh tưởng tượng đầu” | “Ở chỗ này đắc tội với Đạo Quan Ngũ Mai, chỉ sợ chúng ta không cách nào còn sống mà đi.
ra."
“Anh có thể nể tình tôi, đừng ồn ào được không?” “Nhà họ Đổng chúng tôi thật vất vả mới có thể lên làm người đứng đầu Cảng Thành” Nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của Đổng Hoài An, Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi.
“Được, nghe theo cô”.
Anh có thể không thèm để ý đến chuyện gì mà ra tay, nhưng không thể không quan tâm đến cảm nhận của Đổng Hoài An và nhà họ Đổng, anh cũng không muốn khiến Đổng Hoài An sợ hãi.
Dù sao ở trong mắt người khác Đạo Quận Ngũ Mai chính là thánh địa võ học Đà Nẵng, không ai dám đắc tội.
“Được, chúng ta đi thôi”.
Bùi Nguyên Minh vỗ bả vai Đổng Hoài An, chuẩn bị quay người rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, Đổng Hoài An thở ra một hơi.
Mà ở đây cũng có không ít người thở phào một tiếng.
Mặc dù mọi người ở đây đều muốn xem náo nhiệt, thế nhưng bọn họ cũng sợ nếu như Bùi Nguyên Minh thật sự cùng Đạo Quan Ngũ Mai trở mặt, đánh nhau ở đây, bọn họ sẽ bị vạ lây.
Nhớ Quay lại với truyện t amlinh 2 4 7.
Khoảng thời gian này tên họ Bùi kia quá mức cường thể ở Cảng Thành và Las Vegas, hiện tại có thể thỏa hiệp mấy phần, nhất định không dễ chịu.
Maria nhìn lúc này Bùi Nguyễn Minh và Đổng Hoài An chuẩn bị rời đi, cô ta khoanh tay trước ngực, cười khẩy nói.
“Người Đại Hạ các anh quả nhiên là sợ chết, chẳng qua cũng không sai, các người vốn là dân tộc hiếp yếu sợ mạnh”
“Họ Bùi kia, nếu như anh cứ cố chấp như thế, chỉ sợ chỉ mấy vài phút là Đạo Quan Ngũ Mai này sẽ khiến cho các người phải trả giá đắt”
Trương Alex cũng cười lạnh nói.
“Tôm tép nhãi nhép không biết tự lượng sức mình, không biết cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn”
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh hờ hững nhìn qua dáng vẻ dương dương đắc ý của Maria và Trương Alex lúc này, sau đó thản nhiên nói.
“Vốn dĩ có một số việc tôi không muốn nói, còn muốn cho các người một con đường sống, chẳng qua nếu như các người đã muốn tìm chết như thế, tôi vẫn nên thành toàn cho mấy người”
“Chuôi đao này đúng là đồ của tổng giáo đầu”
Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói như thế, trong ánh mắt của mọi người có mặt ở đây đều | hiện lên vẻ nghi ngờ.
Tổng giáo đầu trong truyền thuyết, bất kỳ đồ vật nào có liên quan đến anh đều có giá trị liên thành.
Vừa rồi mọi người đều còn có chút không tin tưởng, nhưng thấy Bùi Nguyên Minh vừa mới lấy tiền ra nên để tranh cướp cũng nói như thế, mọi người tin rồi.
Một số thổ hào bởi vì kiêng kỵ Maria mà không dám ra tay, lúc này có chút hối hận đến hộc máu.
- -----------------