“Thật can đảm!”
Ba Ma Tăng đều tức sùi bọt mép, ngay sau đó, bọn họ hầu như đồng thời từ phía sau móc ra | một cây pháp trượng.
| Hòa Phong Thanh hơi híp mắt, sau đó nhẹ giọng nói: “Các người muốn ra tay với tôi, tôi cũng không sao cả, cùng lắm thì đến anh chết tôi sống”.
“Bất quá, người anh em Bùi Nguyên Minh bên cạnh tôi là vô tội, các người cũng không có bất kỳ ân oán gì với cậu ấy, để cậu ấy rời đi”
“Sau khi cậu ấy rời đi, chúng ta chậm rãi chơi.”
“Dù sao, cậu ấy cũng là Thế Tử Minh ở Đà Nẵng, phân hội trưởng Long Môn ở Thủ Đô, cậu ấy.
mà chết, các người cũng rất phiền phức.”
“Tôi đây là suy nghĩ cho các người đấy!”
Vẻ mặt Hòa Phong Thanh vân đạm phong khinh, tựa như đã sớm không để ý đến sống chết.
Bởi vì hôm nay ông ta nói chuyện với Bùi Nguyên Minh làm hại Bùi Nguyên Minh, cho dù như thế nào ông ta đều muốn cho Bùi Nguyên Minh đi trước.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông Hòa đây là đánh mặt của tôi rồi!”.
“Đừng nói tôi có sức đánh một trận, cho dù là không có, cũng không có thể bỏ lại ông được!”
Ánh mắt anh lạnh nhạt rơi vào trên người ba Ma Tăng kia, chậm rãi mở miệng nói: “Nơi Campuchia chật hẹp nhỏ bé, đều dám ức hiếp đến trên đầu Đại Hạ chúng ta, đây là không nể mặt tôi rồi!”.
Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Ba Ma Tăng đều lặng lẽ cười, vẻ mặt lạnh lùng mà khinh thường rơi xuống trên người Bùi Nguyên Minh: “Hòa Phong Thanh, nghe ý của ông thì thân phận thằng nhóc này bất phàm hả?”
“Nói như vậy, cậu ấy rất đáng giá nhỉ?”
“Vậy chỉ cần bắt sống cậu ta, chẳng phải là chúng ta có thể hét tiền chuộc giá trên trời à?”
“Vốn chỉ muốn làm thịt lão già này, hiện tại có niềm vui ngoài ý muốn thật tốt quá”.
“Dù sao vua Campuchia chúng ta thích nhất, chính là loại này thoạt nhìn mềm mại trắng nõn này, nhưng là giá trị thân thể lại cao quý kịa đấy!”.
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày nói: “Campuchia các người dầu gì cũng là một trong những cường quốc vùng biển Đông Nam, sao nói ra không khác gì thổ phỉ trên đường thế này?”.
“Lẽ nào các người đã quên mất, năm đó tổng giáo đầu một người một đạo đã giết quân lính cầm quân Campuchia các người tan rã, vua Campuchia các người quỳ sát tại chỗ, thề không bước vào lãnh thổ quốc gia Đại Hạ nửa bước à?”
“Thế nào? Chuẩn bị trái lời thề à? Không sợ tổng giáo đầu tìm các người gây rắc rối à?”
Nghe được ba chữ tổng giáo đầu, mí mắt ba Ma Tăng đều thẳng nhảy, một lát sau, ma tăng mới cười hì hì nói: “Bùi Nguyên Minh đúng không?”
“Cậu không cần mang tổng giáo đầu ra dọa chúng tôi!”
“Chúng ta đã sớm nghe nói tổng giáo đầu đã xuất ngũ ba năm rồi!”
“Dùng một người đã biến mất ba năm đến dọa mấy người sờ sờ chúng tôi á? Đầu cậu làm bằng bã đậu à?”
“Huống hồ, chỉ cần bắt sống các người, hoặc là giết, các người dĩ nhiên là không có cơ hội truyền tin tức ra ngoài”
“Đến lúc đó đợi sau khi lấy được món tiền chuộc lớn của nhà các người thì lập tức giết chết các người, dĩ nhiên là thần không biết quỷ không hay rồi!”
“Thằng nhóc kia, tôi có lòng tốt khuyên cậu một câu, tốt nhất không nên phản kháng, chúng tôi còn có thể cho cậu thoải mái một chút, nếu không, chúng tôi lập tức cắt tay chân cậu, sau đó mang cậu về Campuchia..”
Bùi Nguyên Minh lười nghe ba Ma Tăng nói nhảm, mà bỗng nhiên bước ra một bước, một cái tát vung ra.
“Bốp” một tiếng, đại ma tăng bất ngờ không kịp đề phòng, ông ta không ngờ Bùi Nguyên Minh thoạt nhìn gầy yếu vậy mà dám can đảm ra tay trước, đợi lúc ông ta phản ứng kịp thì đã quá muộn.
Tay Bùi Nguyên Minh trực tiếp vứt ở trên mặt của đại ma tăng, trong nháy mắt ông ta bay ngang ra.
“Rầm.”
Thân hình đại ma tăng rơi xuống đất, cổ họng tanh lên, thiếu chút phun ra ngụm máu.
“Làm sao có thể?”
Một loại cảm giác khó có thể tin hiện lên trong lòng đại ma tăng, cái này chính là chiến lực cấp thần à?
.