“Người làm mất tích?”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.
“Ông Hòa có báo cảnh sát chưa?”
Hòa Phong Thanh lắc đầu nói: “Chưa từng, không dối gạt phân hội trưởng Minh, nhà họ Hòa chúng tôi nhà lớn việc lớn, tất nhiên trong nhà cũng có chút bí ẩn, làm sao có thể tùy tiện báo cảnh sát đây?”
“Nhưng mặc dù không báo cảnh sát, nhưng tôi lại mời ba vị thám tử lớn Cảng Thành đồng loạt ra tay, nhưng kết quả lại không tra được cái gì hết, thật giống như những người làm của nhà tôi bị bốc hơi trong không khí vậy?”
“Nếu không có nơi ở của bọn họ còn đó, chúng tôi thậm chí đã hoài nghi, ban đầu là không có người này tồn tại”
| ốn."
Hiện tại, bởi vì chuyện này mà lòng người bàng hoàng, khá có vài phần xu thế gia đình bất
“Xin phân hội trưởng Minh hãy vui lòng ra tay”
Bùi Nguyên Minh lộ ra chút hứng thú, anh suy nghĩ một chút rồi: “Nếu như ông Hòa không ngại, có thể tìm một chỗ an tĩnh, để tôi bắt mạch hay không?
Mặc dù Hòa Phong Thanh nghi hoặc, nhưng vẫn cười nói: “Có thể, đều nghe phân hội trưởng Minh.”
“Ầm.”
Đúng lúc đó, sắc mặt của Bùi Nguyên Minh bỗng nhiên biến đổi, anh đẩy Hòa Phong Thanh ra, tự mình lăn một vòngngay tại chỗ.
Trong nháy mắt kế tiếp, một cây pháp trượng màu đen đánh vào chỗ hai người vừa đặt chân.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Bùi Nguyên Minh hơi ngưng thần, thân hình lại đến bên người Hoa Phong Thanh.
“Khặc khặc khặc..”
Hầu như cùng thời khắc đó, chỉ thấy xung quanh có tiếng cười quái dị truyền ra, rất nhanh, có 3 người đàn ông mặc tăng bào Campuchia xuất hiện.
Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Sắc mặt Hòa Phong Thanh khẽ biến, chậm rãi nói: “Ba Ma Tăng Campuchia?”
“Người nào tới?” Bùi Nguyên Minh vô cùng kinh ngạc, tuy rằng anh không sợ loại trình độ ám sát này, nhưng dù sao cũng phải biết rõ ràng đối phương là ai.
“Ma tăng đại phật tự Campuchia”
Hòa Phong Thanh giải thích nhỏ một câu: “Cùng loại tổ chức như Long Điền, nhưng cũng không giống”
“Long Điện Đại Hạ chúng ta là hành động vì tổ quốc, mà Ma tăng Campuchia Này làm đều là hoạt động bí mật, rất lâu đều là ra tay vì quyền quý”
“Trước đó tôi từ chối vua Campuchia muốn nhập cổ phần vào sòng bài, chắc là vị vua Campuchia trong truyền thuyết như bạo quân kia thấy vậy quá mất mặt, cho nên để người ta tới giết tôi”
Hòa Phong Thanh tâm bình khí hòa phân tích.
Bùi Nguyên Minh rất nhanh phản ứng kịp, Ma tăng Campuchia này hóa ra là đến vì Hòa Phong Thanh, cũng không phải là tới vì anh.
Có lẽ Ma tăng này đã nhìn chòng chọc Hòa Phong Thanh đã lâu, thế nhưng vẫn không tìm được cơ hội ra tay.
Hôm nay Hòa Phong Thanh và mình cùng đến chỗ vắng người này nói chuyện phiếm, hơn nữa không để cho vệ sĩ đi theo, cho nên Ba Ma tăng mới tìm được cơ hội ra tay.
“Hòa Phong Thanh, xem ra chính ông cũng hiểu rõ, hậu quả của việc từ chối vua của chúng tôi!”.
Ma tăng dẫn đầu trong ba Ma nói giọng quái dị, lúc này híp mắt nhìn Hòa Phong Thanh: “Vua của tôi nguyện ý hợp tác cùng ông, là cho ông mặt mũi, thậm chí nguyện ý trao tặng danh hiệu tước Sĩ vinh dự của Campuchia của ông”
“Thế mà ông dám can đảm từ chối vua của tôi, làm vua của tôi mất mặt à?”
“Ông không được quên, vùng biển Đông Hải, cuối cùng là địa bàn của Campuchia chúng tôi!”
“Mặc dù Las Vegas các người là địa bàn của Đại Hạ, nhưng vẫn chỉ là thuộc địa!”
“Ai có thể che chở ông đây?”
“Từ chối vua của tôi, chính là tự tìm đường chết!”
“Hiện tại chúng tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, thúc thủ chịu trói, đến trước mặt vua của tôi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, dâng tất cả tài sản nhà họ Hòa, như vậy chúng tôi sẽ không giết ông!”.
Hòa Phong Thanh cười cười, thản nhiên nói: “Tôi đây tốt xấu gì cũng là một đời vua bài, bảo tôi sợ hãi một nơi chật hẹp nhỏ bé như Campuchia á? Các người đang suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
“Cho nên, tôi từ chối”
.