“Người hạ lệnh có phải là tôi hay không à?” Hòa Thanh Phong nghe thấy thế mỉm cười: “Xem ra ông Thôi hiểu lầm tôi rất sâu!”
“Tuy Hòa Thanh Phong tôi được người ta gọi một tiếng đổ vương, nhưng mười năm trước lúc ông lên nắm quyền, tôi đã về hưu”.
“Ông cụ về hưu giống như tôi, có tư cách gì hạ lệnh cho người của cục cảnh sát làm việc?” “Có phải là ông coi trọng tôi quá rồi không?”
Thôi Thành Huân thản nhiên nói: “Đổ vương, ông và tôi đều là người thông minh, cần gì phải nói mấy lời này?”
“Nếu ông muốn làm chuyện gì, còn cần trực tiếp họ mệnh lệnh, ông đã không phải một thế hệ đổ vương rồi”
“Một cái ám chỉ, một ánh mắt, rất nhiều khi đã có đủ người bản mạng thay ông.”
Vẻ mặt Hòa Thanh Phong kinh ngạc nói: “Những lời này là sao đây? Người ra tay đối phó tàu Thiên Khải, thực sự có liên quan tới nhà họ Hòa tôi sao?”.
Nói tới đây, Hòa Thanh Phong cầm chén trà lên uống một ngụm, sau đó vẻ mặt nghĩa chính ngôn từ nói: “Ông Thôi ông yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ tự mình xử lý”
“Nếu cuối cùng kiểm tra ra là người của tôi làm, như vậy tôi nhất định sẽ cho ông một câu trả lời hài lòng!”
“Ông là người tôi nhìn lên nắm quyền, sao tôi có thể dễ dàng tha thứ có người mơ ước vị trí này của ông?”
“Tôi biết bây giờ ở bên ngoài có không ít lời đồn, nói ông muốn thu hồi hai khối đổ bài từ tay nhà họ Hòa chúng tôi, quan hệ giữa tôi và ông đã sớm tan vỡ!”
“Nhưng hôm nay tôi nói thẳng với ông ở đây luôn!”
“Nếu ông Thôi muốn đổ bài của nhà họ Hòa chúng tôi, chỉ cần ông mở miệng, tôi sẽ lấy ra hết đổ bài cũng không có vấn đề gì!”.
“Nhưng mà tính tình của ông tôi hiểu rất rõ, ông là một người tri ân đồ báo, sao có thể mơ ước đổ bài trong tay nhà họ Hòa chúng tôi, đúng không?”
“Nếu sau này tôi lại nghe có người ở bên ngoài nói những tin đồn này, tôi sẽ tự mình ra tay, xé nát miệng bọn họ!”
“Như vậy, phải cảm ơn đổ vương rồi” Đôi mắt Thôi Thành Huận hơi lóe sáng, vẻ mặt ôn hòa.
Hôm nay nhìn như là ông ta tới đòi lẽ phải, nhưng không thể ngờ tới lại bị Hòa Thanh Phong phản ngược lại.
Chẳng qua Thôi Thành Huân cơ bản có thể chắc chắn, người đứng sau chuyện này tất nhiên có dấu vết của nhà họ Hòa, chẳng qua từ thái độ của Hòa Thanh Phong, muốn kiểm chứng là chuyện không có khả năng.
Một lát sau, Thội Thành Huân xoay người rời đi, ông ta lên xe Rolls Royce xong, ngồi ở vị trí ghế sau xoa trán, một lúc lâu sau lấy điện thoại ra gọi cho một số: “Giúp tôi định ngày hẹn tổng giám đốc Bùi”.
Gần như là lúc Thôi Thành Huân rời khỏi biệt thự không lâu, ở một góc khác trong vườn hoa, một người đàn ông tóc có chút hoa râm, nhìn hơn ba mươi tuổi thưởng thức một cái cung nỏ đi tới.
| “Ba, vì sao không nhân cơ hội bày tỏ thái độ với Thôi Thành Huân, lấy hai khối đổ bài khác tới tay nhà họ Hòa chúng ta?”.
“Chỉ cần nắm giữ sáu khối đổ bài, nhà họ Hòa chúng ta sẽ là vua chân chính của Las Vegas” “Cơ hội như vậy, lãng phí có chút đáng tiếc”.
Nếu là người thường xem tạp chí về kinh tế và tài chính, rất dễ dàng nhận ra người mới miệng.
Cậu cả nhà họ Hòa, Hòa Trọng Vinh.
“Ngu ngốc” Khí chất bình dị gần gũi trên mặt Hòa Thanh Phong tản đi, thay vào đó là uy nghiêm vô hạn.
“Mấy năm nay nhà họ Hòa chúng ta quá mức xuôi gió xuôi nước, vì thế cho các con có hiểu lầm rất lớn đối với địa vị của nhà họ Hòa”.
“Các con phải nhớ kỹ, cho dù nhà họ Hòa chúng ta là vương ở Las Vegas, cũng phải làm vương có nhược điểm, hiểu rõ ý ba không?”
“Cứng nhắc thì dễ gãy, mềm thì lâu dài”.
“Nhà họ Hòa đã đủ vừa lòng cường đại, đã có được quyền nói trên sáu mươi phần trăm ở Las Vegas, như vậy là đủ rồi”.
“Một khi có được quyền nói một trăm phần trăm, khi người ngoài không thể nói gì ở Las Vegas, đến lúc đó sẽ là ngày diệt vong của nhà họ Hòa chúng ta”
.