Thôi Thành Huân ngựa quen đường cũ xuyên qua một hành lang, sau đó đi tới một vườn hoa.
Nơi này, trước đây lúc ông ta còn chưa trở thành người đứng đầu Las Vegas thường xuyên tới.
Sau này lên nắm quyền, đã mười mấy năm không tới đây.
Thôi Thành Huân đang định đi vào trong vườn hoa, bỗng nhiên bên cạnh có bóng người xuất hiện, một người phụ nữ trẻ tuổi yểu điệu cung kính nói: “Ông Thôi, ông Hòa đang gọi điện thoại, mong ông đợi một lát”.
“Được.” Vẻ mặt Thôi Thành Huân lạnh nhạt.
Ông ta biết rất rõ đây là Hòa Thanh Phong ra oai phủ đầu với mình, nhưng hôm nay ông ta là người tới cửa, có một số việc chỉ có thể nhẫn nhịn..
Quay lại web t a m l i n h đọc tiếp!!
Nếu ông ta phẩy tay áo bỏ đi mà nói, như vậy lúc này đổ vương Hòa Thanh Phong sẽ vô cùng vui vẻ.
Ngay lúc Thôi Thành Huân vừa châm điếu xì gà một lần nữa, điện thoại của nữ thư ký ở bên kia hơi rung lên, sau đó cúi đầu nói: “Ông Thôi, ông Hòa đã đợi ông rồi.”
Rất nhanh, nữ thư ký dẫn Thôi Thành Huân vào trong vườn hoa.
“Ha ha, là ngọn gió nào thổi người đứng đầu của Las Vegas chúng ta đến đây thế?” “Tới gặp tôi vào lúc giữa trưa, sẽ không phải là tới chỗ tôi ăn chùa đúng không?”
Thôi Thành Huân vừa mới đi vào trong, đối diện lập tức truyền tới giọng nói cười mà như không cười.
Thôi Thành Huân ngẩng đầu theo bản năng, thì thấy đối diện là đổ vương Hòa Thanh Phong mặc trang phục cổ xưa, tinh thần no đủ.
Ông ta nhìn rất bình thường, không chút để mắt, thậm chí khí chất đều không có chỗ nào hơn người, chẳng qua loại khí chất nội liễm này, lại khiến đồng tử của Thôi Thành Huân co rụt lại.
Đọc nhanh tại tamlinh247.com
Nhiều năm không gặp, công phu dưỡng khí của Hòa Thanh Phong càng thêm kinh người.
Mà bên ngoài đồn Hòa Thanh Phong sống không được lâu nữa, chỉ sợ thực sự chỉ là lời đồn mà thôi.
Nhìn thấy Thôi Thành Huân còn đứng, Hòa Thanh Phong cười ha ha nói: “Ông Thôi, đừng khách sáo như vậy, đều là người mình cả, ngồi xuống đi”.
Thôi Thành Huân không ngồi, cũng không quanh co lòng vòng, mà nhìn Hòa Thanh Phong nói: “Đổ vương, lần này tôi tới, chính là muốn hỏi một chuyện mà thôi.”
“Hỏi một chuyện?”.
Vẻ mặt Hòa Thanh Phong kinh ngạc.
“Ông Thôi có chuyện gì cứ gọi điện thoại không được sao, tôi nhất định hễ biết thì sẽ nói hỗ nói thì sẽ nói hết”.
“Chẳng lẽ ông không có số của tôi?”
“Không phải chứ!”.
Thôi Thành Huân không đi theo tiết tấu của Hòa Thanh Phong, mà thản nhiên mở miệng nói: “Là thế này”.
“Tối hôm qua hai đứa con bất hiếu của tôi đến đổ thuyền tàu Thiên Khải chơi đánh bài, thắng tiền, cậu hai Hòa lại chơi xấu, cuối cùng còn kéo người nhà họ Thanh nước Mỹ ra”.
“Mà sáng hôm nay, cục cảnh sát của Las Vegas ra tay, niêm phong tàu Thiên Khải, còn lấy danh nghĩa tự mở để phường, bắt lấy Thanh Owen và cậu hai Hòa”.
Chuyện chấn động lòng người, nhưng Thối Thành Huân lại nói vô cùng lạnh nhạt.
“Tôi muốn hỏi, chuyện này đổ vương có biết hay không?”
Vẻ mặt Hòa Thanh Phong kinh ngạc, nói: "Ông Thôi à, không thể ngờ tới nhiều năm như vậy, ông vẫn phân chia ân cừu như thế”
“Tối hôm qua người ta đắc tội ông, sáng hôm nay ông niêm phong địa bàn, bắt người ta”
“Nhưng mà bắt người nhà họ Hòa tôi thì không sao, dù sao ông là quan phụ mẫu của chúng tôi, cho dù thế nào chúng tôi cũng phải chịu”.
“Nhưng người của nhà họ Thanh nước Mỹ, vẫn nên thả thì hơn”.
“Dù sao cũng là người của phái chủ chiến, những người này rất khó đối phó!”.
“Chẳng những cố chấp, hơn nữa thực lực cường đại, tôi cũng không dám trêu chọc bọn họ!”
Hòa Thanh Phong thở dài, giống như đứng ở góc độ của Thôi Thành Huân, suy nghĩ lợi hại cho ông ta.
Thôi Thành Huân thản nhiên nói: “Vấn đề quan trọng nằm ở đây, tôi chưa từng hạ mệnh lệnh niêm phong tàu Thiên Khải, tôi muốn biết, người hạ lệnh có phải là ông hay không?”
.