Ông cụ Trịnh cười nhạt, không nhìn Trịnh Chí Dụng tí nào mà tiếp tục nói: “Tuyết Dương là nhân tài cũng là trụ cột của nhà họ Trịnh chúng ta, đồng thời kiêm cả hai vị trí là giám đốc dự án trung tâm thương mại và giám đốc tài chính, phải nói là cực kỳ vất vả. Cân nhắc đến việc trọng trách trên người cháu ấy quá nặng nề nên là tôi quyết định là sẽ tìm thêm một người nữa san sẻ gánh nặng cho cháu nó. Chỉ Dụng, nghĩ đi nghĩ lại thì vị trí này cháu vẫn là người phù hợp nhất nên từ hôm nay trở đi cháu sẽ là phó giám đốc của công ty nhà họ Trịnh chúng ta, cháu nhất định phải tận tâm tận lực hỗ trợ Tuyết Dương xử lý các công việc đấy, ra sức vì nhà họ Trịnh chúng ta, cháu đã hiểu chưa?”
Ông ta nói xong, tất cả mọi người ở đây đều quay sang nhìn nhau, vẻ mặt mù mờ không hiểu gì. Ai cũng không thể ngờ là trong thời khắc quan trọng như này, ông cụ Trịnh lại thăng chức cho Trịnh Chí Dụng.
Vấn đề là dạo gần đây Trịnh Chí Dụng cũng chẳng có tí biểu hiện nào ổn ổn cơ, thay vào đó anh ta liên tục làm vướng chân nhà họ Trịnh khiến cho nhà họ Trịnh đứng bên vực phá sản, loại người như vậy mà cũng làm phó giám đốc được à?
Xem ra là ông cụ Trịnh quyết tâm củng cố lại vị trí cho Trịnh Chí Dụng.
Thay vì nói là giúp đỡ Trịnh Tuyết Dương thì thật ra Trịnh Chí Dụng tới là để hạn chế, giám sát cô, cho dù là mảng tài chính hay là dự án trung tâm thương mại, e là sau này hai bên cãi nhau nhiều đây.
Trịnh Tuyết Dương cắn chặt răng.
Lời nói của ông cụ Trịnh qua đường hoàng, hơn nữa còn thực hiện cái mà ông ta gọi là cam kết, bộ dạng nói được thì làm được khiến cho tất cả người nhà họ Trịnh đều cạn lời. . Truyện Dị Giới
Nhưng sự thật thì như thế nào đây? Ông ta đang không tin tưởng cô hay là sợ cô sẽ nắm quyền công ty, sau này khiến cho Trịnh Chí Dụng không có cơ hội trở thành chủ tịch hội đồng quản trị đây?
Không cần biết là cô phải trả giá những gì vì nhà họ Trịnh, làm bao nhiêu việc cho nhà đó thì đối với ông cụ Trịnh, cô vĩnh viễn không bằng Trịnh Chí Dụng.
Người nhà họ Trịnh ngạc nhiên mất một lúc rồi đồng loạt tươi cười với nhau.
Bọn họ nhanh chóng nghĩ được tại sao ông ta lại làm như vậy, ông ta đang khéo léo làm giảm đi sức ảnh hưởng của Trịnh Tuyết Dương trong nhà họ Trịnh.
Từ đầu tới cuối, Trịnh Chí Dụng vẫn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trịnh, Trịnh Tuyết Dương càng nắm nhiều quyền chỉ càng làm người khác kiêng kị cô thôi.
Trịnh Chí Dụng cũng nở nụ cười, anh ta không ngờ là liễu rậm hoa tươi lại có làng (*).
“Núi lại núi khe lại khe ngỡ là không có đường
Liễu rậm hoa tươi lại có làng.”
Hai cầu này dùng chỉ việc nếu gặp khó khăn không giải quyết được bằng cách này thì có thể dùng cách khác để giải quyết, tìm được đáp án bằng cách thăm dò.
Lúc này đây, anh ta bày ra khuôn mặt tươi cười, nói là: “Cảm ơn ngài chủ tịch hội đồng quản trị đã tin tưởng, từ hôm nay trở đi, nhất định tôi sẽ không phụ sự mong đợi của ngài, phụ trách công việc mới thật tốt!”
“Tuyết Dương, sau này cháu phải phối hợp với Chí Dụng đấy, mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì thì cùng nhau bàn bạc xử lý hẳn là không thành vấn đề nhỉ?”
“Dạ vâng, thưa chủ tịch hội đồng quản trị.” Cho dù Trịnh Tuyết Dương có không chịu đi chăng nữa thì lúc này cô cũng chỉ có thể nói như vậy.
Hội nghị nhanh chóng kết thúc, ông cụ Trịnh là người đầu tiên rời khỏi đây.
Trịnh Chí Dụng khoanh tay, đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, vẻ mặt vênh váo tự đắc: “Xem ra là mặc kệ cô có làm bao nhiêu việc hay là cố gắng như thế nào thì đối với ông nội cô cũng chẳng là cái gì cả. Vị trí của tôi trong lòng ông nội không phải thứ mà cô có thể so sánh được đâu.”
“Anh đừng có mà vội đắc ý. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ xem kĩ tất cả số sách của công ty, tôi không quan tâm trước đây các anh lấy tiền của công ty như thế nào nhưng từ giờ trở đi, mỗi khoản chi được tôi kí tên thì các anh đừng hòng lấy được một xu nào cả.” Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói, xong cô cũng không nhìn xem Trịnh Chí Dụng phản ứng như nào mà rời khỏi phòng họp luôn.
Người nhà họ Trịnh ai nấy đều có vẻ phẫn nộ, mấy người bọn họ đâu có sống dựa vào đồng tiền lương ít ỏi chứ, nếu như không giở trò được ở công ty thì bọn họ sống kiểu gì bây giờ? Trịnh Tuyết Dương muốn chặn đường của bọn họ đây mà!
“Trịnh Tuyết Dương đúng là không biết điều gì cả, có một số việc ngay cả ông cụ cũng không quản vậy mà cô ta lại định xen vào, tự mình định đoạt sao?”
“Cô ta cho rằng mình là giám đốc tài chính thì có thể quản lý được mọi việc ấy hả? Là của chúng ta hay là cái chúng ta cần lấy thì chúng ta sẽ không lấy ít đi chút nào, tôi muốn xem thử xem cô ta làm gì được tôi!”
Trịnh Tùng mỉm cười đứng dậy, chắp tay với mọi người xung quanh rồi bảo: “Tất cả mọi người nghe này, bắt đầu từ ngày hôm nay, Chí Dụng sẽ là phó giám đốc công ty chúng ta, Trịnh Tuyết Dương ở dưới quyền nó thì cô ta làm sao có thể làm khó được mọi người đây?”
“Tôi xin được bày tỏ thái độ ngay tại đây, chỉ cần mọi người tiếp tục toàn tâm toàn lực ủng hộ Chí Dụng như trước đây vậy thì tiền của mọi người nhất định sẽ không thiếu xu nào cả!”
Trịnh Chí Dụng cũng tươi cười bảo: “Xin mọi người hãy yên tâm, tất cả đều là người nhà họ Trịnh mà, người một nhà nói một không nói hai, nếu như tôi lên được vị trí kia thì chắc chắn sẽ không bạc đãi mọi người. Cô ta muốn dựa vào tí quyền lực của mình để chèn ép người khác, tôi nhất định sẽ cho cô ta biết tay!”
“Chí Dụng, chúng tôi sau này dựa cả vào cậu đấy.”
“Bằng vào vị trí của cậu trong lòng ông cụ, Trịnh Tuyết Dương là cái quái gì chứ!”
“Đúng đấy, cô ta chẳng qua chỉ là thứ công cụ thôi làm sao có thể sánh được với Chí Dụng chứ.”
Trịnh Tuyết Dương quay về văn phòng, vẻ mặt cực kỳ khó nhìn. Cô có nghĩ như nào cũng không thể tưởng tượng được là tuy ông cụ Trịnh đã thực hiện cam kết lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Hành động một chút thể diện cũng không có!
Còn bảo cái gì mà có chuyện gì thì cũng bàn bạc với Trịnh Chí Dụng chứ, đây rõ ràng là đang tỏ ý qua cầu rút ván mà.
“Ông ơi là ông, rốt cuộc thì tới bao giờ ông mới chịu hiểu là nếu cứ tiếp tục như thế này thì nhà họ Trịnh chúng ta nhất định sẽ tàn lụi chứ!” Trịnh Tuyết Dương thở dài.
Buổi chiều về đến nhà, mặt Trịnh Tuyết Dương vẫn hậm hà hậm hực.
Bùi Nguyên Minh đang lau nhà quay sang nhìn cô, tò mò hỏi: “Sao thế em?”