Nửa tiếng sau, Bùi Nguyễn Minh lái Toyota Al tới một chỗ ở thủ
Anh vốn kháng cự chuyện lái xe đi đón người, nhưng nhớ tới nhắc nhở của Trịnh Tuyết Dương, cuối cùng vẫn kìm nén tức giận tới đón người.
Có một số việc, vẫn nên để Trịnh Tuyết Dương tới sau đó lại xử lý thì hơn.
Nếu bây giờ mình trở mặt với Thanh Linh, chỉ sợ bà ta cầu còn không được.
Nghĩ tới đến bước này rồi, Thanh Linh vẫn còn hi vọng mình lỵ hôn với Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh không biết là nên có cảm giác gì.
Lúc Bùi Nguyên Minh cảm khái, ở ven đường phía trước xuất hiện hai mẹ con vừa nhìn cách ăn mặc là biết người thủ đô.
Mẹ nhìn khoảng năm mươi tuổi, toàn thân đều là hàng fake, nhưng lại trang điểm đậm, mang theo loại kiêu ngạo đặc biệt của người thủ đô.
Giống như ngoại trừ thủ đô ra, người ở những nơi khác đều như người ngoài.
Mà con trai của bà ta nhìn hơn hai mươi tuổi, hẳn là vừa mới tốt nghiệp đại học, để kiểu tóc hot nhất hiện nay, toàn thân đều mặc đồ nhãn hiệu xa xỉ.
Nhưng nếu Bùi Nguyên Minh không nhìn nhầm, vẫn đều là hàng fake như cũ.
Chẳng qua từ khi thể của anh ta, vật phẩm xa xỉ hàng fake cũng mặc ra có cảm giác trên người anh ta.
Bùi Nguyễn Minh lấy điện thoại ra so sánh một lát, cuối cùng xác định hai người hắn là Lục Thủy Nhiên một người họ hàng ở thủ đô trong list bạn bè của Thanh Linh, cùng với đứa con trai bảo bối của bà ta Lục Thiên Vũ
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, đỗ xe xong, thi cầm di động đi tới.
Vừa mới tới gần, chỉ nghe Lục Thủy Nhiên cầm di động, vẻ mặt vệnh vảo hất hàm sai khiến. "Thanh Linh, bà có ý gì đây?" "Allah đã đợi ở ven đường năm phút, sao còn chưa có người tới đón tôi?" "Không phải nói phải xe sang tới đón sao?" "Allah nói cho bà biết, ở thủ đô chúng tôi những xe như Mercedes Benz BMW Audi đều là xe rác, không có Porsche chúng tôi không ngồi. "Còn nữa, rất nhiều chuyện của nhà họ Chân ở thủ đô, cũng phải do Allah nói với bà "Bà đặc tội Allah, đến lúc đó Allah sẽ khiến bà không chịu nổi “Không muốn chúng tôi đến biệt thự to nhà các người nhìn xem, chẳng lẽ là vì bài đăng của bà là giả?" "Allah đã nói, dù sao cũng là thân thích ở Dương Thành, sao có thể ở khu biệt thự Hương Sơn được?” “Bà không tồn kinh tôi như vậy, còn muốn tôi giúp bà định ngày hẹn với cậu Phương sao?" “Bà nghĩ hay quá nhỉ?" “Allah nói cho bà biết, trong vòng ba phút không thấy xe, Bảo Lâm sẽ hủy bỏ xem mắt vào ngày kia!"
Lúc nghe thấy câu cuối cùng, đôi mắt Bùi Nguyễn Minh hơi nheo lại.
Cậu Phương?
Xem mắt?
Anh không thể ngờ tới Thanh Linh cũng có lúc làm việc nhanh chóng quyết đoán như vậy.
Tuy không biết cậu Phương trong miệng Lục Thủy Nhiên này, có phải là Phương Trung Nghĩa một trong bốn cậu chủ ở Yến Kinh hay không.
Nhưng lúc này Bùi Nguyên Minh cũng không nóng vội. Mình không biết thì thôi.
Nếu đã biết, dù sao cũng phải biết rõ rốt cuộc đối phương là ai. Bùi Nguyễn Minh lập tức điều chỉnh biểu cảm của mình, đi lên trước nói: “Chuyện đó, xin hỏi là dì Lục sao?" “Tôi tới đón hai người
Lục Thủy Nhiên đánh giá Bùi Nguyễn Minh từ trên xuống dưới, vẻ mặt khinh thường nói: "Thanh Linh làm cái gì vậy? Sao lại báo tên hai lúa như cậu tới đón tôi?" "Hơn nữa cậu để Allah phải đợi ở đây nửa tiếng sao? Bùi Nguyễn Minh từ chối cho ý kiến nói: "Xe của tôi tới đây hơn mười phút, hai người mới xuất hiện" “Tôi rất tò mỏ, sao tôi để hai người đợi ở đây hơn nửa tiếng? “Chẳng lẽ đồng hồ của hai người có vẻ nhanh hơn?” "Cậu!
Lục Thủy Nhiên tức tới mức mặt đỏ bừng. “Tên nhóc thổi, cậu có ý gì?” "Cậu đang ám chỉ đồng hồ của bọn tôi là hàng fake sao?” “Trợn to mặt chó của cậu nhìn xem, đây là Patek Philippe, có giá ba tỷ rưỡi đấy!
- -----------------