Nhìn thấy Uông Vĩ Thành rời đi, đám người Lữ Nhược Yên vội vàng theo sau.
Uông Linh Đan ở lại, cho dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới, ba mình sẵn lòng trả bảy mươi nghìn tỷ, cũng không muốn cho mình một câu trả lời thỏa đáng.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô ta xuất hiện thở dài và hương vị chấp nhận số mệnh.
“Linh Đan, rất xin lỗi, không giúp được cô”
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, vươn tay xoa đầu Uông Linh Đan.
Anh cũng không thể ngờ tới, Uông Vĩ Thành sẵn lòng trả bảy mươi nghìn tỷ, cũng không muốn cho Uông Linh Đan một câu trả lời thỏa đáng.
“Nhưng mà cô yên tâm đi, lấy một cái lệnh bài đi thì có thể trở thành phân hội trưởng sao?”
“Ba cô đã nghĩ quá đơn giản rồi!”
“Ông ta không cho cô câu trả lời thỏa đáng, vị trí phân hội trưởng này, đời này ông ta đừng mơ tưởng tới”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, với tình hình của Long Môn phân hội thủ đô hiện giờ, một cái lệnh bài thì không quyết định được bất cứ chuyện gì.
Chỉ có đủ sức mạnh, đủ quả đấm cứng rắn, mới có thể độc chiếm trong tay.
Mà lúc này Uông Vĩ Thành câm đi lệnh bài, nếu thật sự ngu ngốc hồ đồ cầm lệnh bài ra, muốn khống chế Tần Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên, chỉ sợ kết cục sẽ không như ông ta tưởng tượng.
“Bùi Nguyên Minh, tôi không sao, cảm ơn anh”
Uông Linh Đan lau khô nước mắt trên mặt, lộ ra nụ cười đau khổ: “Tuy tôi rất khó chịu vì lựa chọn của ba tôi”
“Nhưng tôi cũng rất vui vẻ, tôi có thể có được người bạn như anh!”
“Tôi không phải là hồng nhan tri kỷ của anh, cũng không phải là người phụ nữ của anh, nhưng anh lại sẵn lòng vì tôi mà ném đi bảy mươi nghìn tỷ, chuyện này đủ cho Uông Linh Đan tôi khoác lác cả đời!”
“Còn chuyện của mẹ tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại lẽ phải!”
“Ít nhất từ phản ứng của ba tôi, ông ta biết tất cả chứng cứ!”
“Tôi nhất định sẽ khiến ông ta tự mình nói ra”
“Bùi Nguyên Minh, anh làm quá nhiều chuyện rồi, tôi không thể để anh mạo hiểm vì tôi nữa!”
Lúc này Uông Linh Đan lại quay về bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo như lúc mới gặp, giống như hoa sen nở rộ trên cao nguyên.
“Nếu Kim Tuyết Ngọc dám cắt tiền thuốc của mẹ tôi, như vậy tôi không ngại ôm cô ta cùng chết!”
“Không cân cực đoan như vậy”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Kim Tuyết Ngọc nhảy nhót không được lâu đâu.”
Sau khi nói xong, anh nhìn lòng bàn tay mình với vẻ đầy hứng thú một lát.
Lúc này ở chỗ lòng bàn tay, vẫn là một vùng lạnh lẽo như cũ.
Lúc này, Uông Vĩ Thành ngồi vào xe Toyota AIphard ở ven đường, trong tay ông ta là lệnh bài vừa
- -----------------